Đến cửa trường tiểu học tiết thứ 2 đã học được 1 nửa, còn mười mấy phút là hết tiết.
Nhạc Thính Phong nắm tay Thanh Ti, đưa cô bé vào trường. Cậu quay lại nói với Lộ Tu Triệt: “Hay là cậu vào lớp trước.”
Lộ Tu Triệt liền nói: “Không không không, tớ đợi cậu. Chúng ta là bạn tốt mà, làm sao tớ có thể vào trước một mình. Yên tâm tớ sẽ đợi cậu ra.”
Cậu không đi một mình, theo Nhạc Thính Phong may ra còn được bảo đảm, cô giáo nhìn thấy cậu ta có lẽ sẽ không làm khó cậu.
Nhưng nếu một mình đi vào, vậy thì đừng nghĩ gì hết, nhất định sẽ được đối đãi đặc biệt.
“Tùy cậu vậy.”
Nhạc Thính Phong dẫn Thanh Ti vào trường, cậu hỏi: “Sợ không?”
Thanh Ti lắc đầu: “Có chút khẩn trương, nhưng không sợ.”
“Đừng khẩn trương, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Uhm…”
Tiết học này đúng lúc là môn Ngữ văn của chủ nhiệm lớp Thanh Ti. Nhạc Thính Phong dẫn Thanh Ti đến trước cửa lớp tiến tới trước mặt chủ nhiệm nói: “Em chào cô!”
Cô giáo Ngữ văn quay đầu nhìn là Nhạc Thính Phong dẫn Thanh Ti đến, liền dừng bài giảng.
“Sao hôm nay em đến trễ vậy, có chuyện gì xảy ra à?” Cô giáo Ngữ văn là người hiểu chuyện, Thanh Ti là học sinh tốt, nếu không có việc ngoài ý muốn thì sẽ không bỏ học.
Thanh Ti không biết nói gì, Nhạc Thính Phong gật đầu: “Dạ, nhà có chút chuyện ngoài ý muốn, nên chúng em tới trễ ạ.”
Cô giáo Ngữ văn nghe xong cũng ngại hỏi chuyện trong nhà người ta, nhưng cô cũng rất tin Thanh Ti, “Vậy... chuyện đã giải quyết chưa?”
Nhạc Thính Phong nói nhỏ: “Dạ, cảm ơn cô quan tâm, đã giải quyết xong rồi. Nếu không, chiều nay chắc chúng em cũng không tới được. Không xin phép trước, đây là lỗi của chúng em, mong cô bỏ qua, đừng trách Thanh Ti, hôm nay đến trễ cô bé cũng sợ lắm rồi.”
Cô giáo Ngữ văn nói: “Không sao không sao, Thanh Ti đừng sợ, cô không phải người không nói lý lẽ. Nhà có chuyện ngoài ý muốn là rất bình thường, con đừng sợ, mau vào lớp nhé.”
Thanh Ti thở nhẹ: “Cảm ơn cô.”
Nhạc Thính Phong sờ đầu Thanh Ti: “Vào đi, anh phải đi vào lớp.”
“Vậy chào anh nhé.”
“Chào, hết giờ anh tới đón em.”
Nhìn Thanh Ti đi theo cô chủ nhiệm vào lớp, Nhạc Thính Phong mới rời khỏi.
Lộ Tu Triệt nhìn Nhạc Thính Phong ra liền mở cửa xe cho cậu: “Không làm khó Thanh Ti chứ.”
“Có tớ đi cùng, đương nhiên không làm khó.”
Lộ Tu Triệt nịnh nót: “Đúng đúng, Nhạc huynh lợi hại nhất, vậy lát nữa… giúp đệ chút nhé.”
Nhạc Thính Phong liếc sang: “Không giúp.”
“Đừng như vậy, chúng ta là bạn tốt mà…”
Nhạc Thính Phong nhắm mắt mặt kệ Lộ Tu Triệt. Trên đường tới lớp học, Lộ Tu Triệt không ngừng nói bên tai cậu, xin cậu giúp đỡ. Tới tận cửa lớp học, cậu ta mới không dám nói chuyện.
Lộ Tu Triệt đứng bên ngoàn thét một tiếng: “Báo cáo…”
Thầy Toán nhìn họ, sắc mặt ảm đạm.
“Còn biết đến lớp à?”
Lộ Tu Triệt: “Thầy, hôm nay có việc đặc biệt, chuyện là do…”
“Nhạc Thính Phong vào ngồi trước. Lộ Tu Triệt qua đây làm hết đề này, nếu giải hết, thì về chỗ ngồi, giải không ra, thì qua kia đứng.”
Lộ Tu Triệt bĩu môi, quả nhiên. Cậu không nói sai, đúng là như vậy, Nhạc Thính Phong có thể về đó làm, cậu thì không được.
Cậu nhìn sang Nhạc Thính Phong cầu cứu.
Nhạc Thính Phong đi ngang qua cậu, Lộ Tu Triệt nghe được cậu ta nói: “Làm theo cách giải của đề hôm qua.”