Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1878: Chương 1878: Nhạc thính phong, cậu quá ích kỷ




Lớp phó học tập gì đó, chỉ nghe thôi Nhạc Thính Phong đã muốn coi thường rồi. Cả ngày có khác gì vú em bị đám bạn học thúc giục hướng dẫn bài tập, phiền muốn chết. Nhạc Thính Phong cảm thấy đứa con gái này có bệnh về tai rồi. Lộ Tu Triệt cảm thấy tâm tình của Nhạc Thính Phong gần đây luôn không tốt, lúc nào cũng như thùng thuốc nổ, không cẩn thận một cái là nổ, bình thường cậu cũng chẳng dám vui đùa quá mức với Nhạc Thính Phong. Lớp trưởng mới này có muốn lập uy thì cũng không nên túm lấy Nhạc Thính Phong không bỏ, không nghe thấy vừa rồi thầy giáo đã hỏi sao?

Thực ra thầy Tần cũng muốn Nhạc Thính Phong đảm đương vị trí lớp phó học tập. Ông ta biết nam sinh này học rất giỏi, có biệt danh thiên tài, học sinh cả trường đều biết tiếng. Lộ Tu Triệt lại từ một học sinh yếu kém trở thành học sinh xuất sắc chỉ trong thời gian ngắn ngủi, ngoại trừ sự nỗ lực của bản thân thì chẳng phải cũng vì cậu ta có quan hệ tốt với Nhạc Thính Phong đó sao?

Thầy Tần cân nhắc một chút, ngay cả học sinh yếu kém như Lộ Tu Triệt mà Nhạc Thính Phong còn dạy thành học sinh giỏi được, không chừng cậu có bí quyết học tập gì đó, nếu có thể chia sẻ với mọi người thì chẳng phải lớp này sẽ rất lợi hại sao?

Vì thế, sau khi thầy Tần nghe thấy Vương Di Khả yêu cầu Nhạc Thính Phong làm lớp phó học tập thì không nói gì. Ông ta nghĩ lớp trưởng là một nữ sinh, có lẽ lời của cô ta thì Nhạc Thính Phong sẽ nghe. Nhạc Thính Phong là con trai, không thể nào nói chuyện quá gay gắt với bạn nữ được. Vương Di Khả đã quen làm lớp trưởng từ hồi tiểu học, học tập cũng tốt nên đã dưỡng thành thói quen thích được nịnh nọt, thích nổi bật, làm quan nhiều năm nên cũng dưỡng ra kiểu cách nhà quan, đặc biệt thích ra lệnh cho người khác. Nghe Nhạc Thính Phong nói không làm, cô ta liền nhíu mày trách cứ: “Nhạc Thính Phong, cậu học tập tốt như thế, cậu nên có trách nhiệm đảm đương vị trí lớp phó học tập này mới đúng, giúp đỡ mọi người cùng học tập, cùng tiến bộ…”

Nhạc Thính Phong bực bội đá chân vào bàn: “Cậu vẫn còn nói chưa xong đúng không?”

Học sinh trong lớp trước kia cũng có một vài người từng học chung với Nhạc Thính Phong. Bọn họ đều hiểu tính cách của cậu, chuyện mà cậu không thích thì tốt nhất đừng nhắc lại lần thứ hai, chẳng những vô dụng mà có khi còn làm cậu tức giận nữa. Các thầy cô và chủ nhiệm đều rất hiểu thói quen này của Nhạc Thính Phong nên thấy chuyện thì hỏi một lần, thấy cậu không vui thì sẽ không hỏi nữa. Vì thế, bọn họ cảm thấy Nhạc Thính Phong phản ứng như thế cũng là bình thường. Nhưng Vương Di Khả lại cảm thấy mình đã phải chịu một nỗi nhục rất lớn. Nhiều năm như thế, cho dù không thu phục được một đám học sinh cá biệt nhưng cô ta cũng chưa từng gặp ai như Nhạc Thính Phong. Thầy giáo vẫn còn ở đây mà dám đá bàn, mắng người. Vương Di Khả tức giận tới mức mặt đỏ bừng bừng: “Nhạc Thính Phong, sao cậu có thể mắng chửi người ta như thế? Cậu xem lại thái độ của mình đi, sao cậu lại có thể ích kỷ như vậy chứ? Cậu là thành viên của một tập thể thì phải cống hiến cho tập thể đó, được làm lớp phó học tập chính là vinh dự mà thầy giáo và mọi người cho cậu.”

Nhạc Thính Phong bị cô ta lải nhải tới đau cả đầu: “Tao đã bảo là câm miệng lại, tai điếc à?”

Thầy Tần thấy cục diện bắt đầu mất khống chế thì có hơi hối hận vì vừa rồi không nhắc nhở Vương Di Khả. Ông ta biết tính tình Nhạc Thính Phong không tốt nhưng không ngờ lại đến mức này. Vương Di Khả dù sao cũng là thiếu nữ chưa lớn, còn chưa bao giờ gặp phải tình huống này nên tức giận tới mức hốc mắt cũng đỏ lên, quay đầu xin thầy Tần giúp đỡ. “Thầy, thầy xem cậu ta đi, ích kỷ tới cực điểm. Cậu ta học giỏi như thế, chẳng lẽ không nên đi trợ giúp mọi người ư? Em thấy là cậu ta sợ bị mọi người bắt kịp thì có…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.