Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1438: Chương 1438: Nhìn thấy cậu liền khiếp sợ




Trang Sử nhìn thấy Lộ Tu Triệt vén tay áo vô thức cả người run run, lần trước mắt của cậu suýt nữa thì mù luôn. Sau khi trải qua chuyện đó, trong lòng cậu đã có ám ảnh. Nhìn thấy ba người trước mặt, sự sợ hãi trong lòng cậu liền dâng lên.

Hai chân Trang Sử chậm rãi lui về sau, nụ cười trên mặt vừa miễn cưỡng vừa có chút lấy lòng: “Vậy... Các cậu chơi vui vẻ nhé... Tôi... Tôi ở phía trước có một quầy bán bánh bơ chiên còn có đậu phụ thối, rất… rất ngon, các cậu có thể ăn thử... ”

Lộ Tu Triệt nhướng mày, ôi, xem ra tiểu tử này thật sự biết ngoan ngoãn rồi, động tác vén tay áo của cậu dừng lại: “Được, lát nữa bọn tôi sẽ đến ăn thử.”

“Vậy... Các cậu, tiếp tục đi nhé... Tôi đi trước đây.”

Lộ Tu Triệt gật đầu: “Được, tạm biệt.”

Trang Sử nuốt nuốt nước miếng muốn đi, nhưng do dự một chút, cuối cùng lấy hết dũng khí gọi Lộ Tu Triệt: “Này... Chuyện đó, Lộ Tu Triệt... tôi... ”

Lộ Tu Triệt hỏi: “Còn chuyện gì à?”

Trang Sử sờ sờ mũi, ho khan mấy tiếng, nhỏ giọng nói: “Khụ khụ... tôi, vừa rồi tôi... Nhìn thấy... Nhìn thấy ba cậu...”

Lộ Tu Triệt ngây ra một lúc, sau đó gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”

Trang Sử muốn nói, có một người phụ nữ đi theo sau ba cậu, nhưng, cậu sợ còn nói nữa sẽ lại bị đánh, nên nói tạm biệt rồi liền rời đi.

Sau khi cậu ấy rời đi, Lộ Tu Triệt giống chưa chưa hề nghe những gì cậu ấy vừa nói, quay sang nói với Nhạc Thính Phong và Thanh Ti: “Đi thôi, chúng ta tiếp tục, món ngon ở phía trước còn rất nhiều.”

Trong lòng Nhạc Thính Phong biết rõ, Trang Sử đặc biệt nói đã nhìn thấy Lộ Hướng Đông, chắc chắn là vì không chỉ nhìn thấy một mình ông ấy, bên cạnh ông ấy nhất định còn có người phụ nữ đó.

Nhạc Thính Phong lắc đầu, Lộ Hướng Đông chắc là ăn sơn hào hải vị đến ngán rồi, bình thường ăn quá nhiều dầu mỡ, dẫn đến bị mỡ lợn làm tắt cả não, nên mới xem trọng người phụ nữ đó, vậy mà ông ấy cũng nuốt được.

Trong lòng cậu thật sự rất hiếu kỳ, liền hỏi: “Không sợ phía trước đụng phải ba cậu sao?”

Lộ Tu Triệt bỏ một hạt dẻ vừa bóc xong vào miệng, “Xì, sao tớ phải sợ chứ, không lẽ người nên sợ, không phải là ông ấy sao?”

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Nói cũng phải.”

Lộ Tu Triệt vốn không để tâm đến chuyện này, túm lấy Nhạc Thính Phong: “Đi đi, chúng ta đi mua đậu phụ thối, cậu xem đã xếp hàng rất dài rồi kìa.”

Nhạc Thính Phong ngửi thấy mùi thối liền chau mày.“Tớ không ăn.”

Lộ Tu Triệt kéo cậu đến phía trước, “Ngon lắm, thật đó... Tiệm đậu phụ thối này tớ biết, siêu ngon luôn.”

Lộ Tu Triệt mua mấy phần, bản thân cậu không chờ nổi nữa liền cắn trước một miếng: “Wow, đúng là rất ngon, Nhạc Thính Phong, Thanh Ti, hai người nhất định phải ăn thử đó.”

Nhạc Thính Phong bĩu môi, kiên quyết lắc đầu, nói gì cũng không chịu ăn.

Thanh Ti sớm đã chảy nước miếng, giơ tay đến: “Em ăn, em muốn nếm thử... ”

Lộ Tu Triệt đưa một phần sang cho Thanh Ti: “Hay là em leo xuống ăn đi, đừng bảo Thính Phong cõng nữa.”

Thanh Ti nằm trên lưng Nhạc Thính Phong rất thoải mái, dạo phố có thể không cần tự đi, cô bé không muốn xuống, liền hỏi: “Anh Thính Phong, anh có mệt không?”

Nhạc Thính Phong sao có thể không biết ý tứ của cô nhóc Thanh Ti này chứ, cô nhóc này là lười, không muốn tự đi thôi, cậu vỗ vỗ vào mông Thanh Ti nói: “Thanh Ti, em không được làm rơi lên người anh có biết không?”

Thanh Ti ra sức gật đầu: “Vâng, em sẽ cẩn thận, tuyệt đối không làm rơi lên người anh.”

Cô bé không chờ nổi nữa cắn một miếng to, “Anh Thính Phong anh thật sự không nếm thử sao? Đúng là rất ngon đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.