Hiện giờ trong đầu Du Dực chỉ nghĩ tới chiếc vòng cổ kia, muốn biết được lai lịch của nó thì chỉ có thể tìm được đáp án từ chỗ Hạ Như Sương
Vấn đề là anh vừa mới gây ra hai án mạng ở Hài Thành, chỉ sáng sớm mai thôi, tin tức về việc hai người cầm quyền ở Hải Thành cùng chết bất đắc kỳ tử trong cùng một ngày sẽ lan truyền khắp thành phố. Lúc này mà anh lại xuất hiện tại nhà họ Du, đương nhiên sẽ khiến cho người ta nghi ngờ, dù sao thời gian đã lâu như vậy, không khỏi quá trùng hợp...
Nhưng nếu anh không quay lại nhà họ Du, làm sao tìm hiểu được sự tình liên quan. Du Dực cảm thấy khó xử, anh không thể trực tiếp chạy đến trước mặt Hạ Như Sương để hỏi cho ra vấn đề, mà dù có hỏi, cô ta cũng chắc chắn sẽ không nói sự thật cho anh biết.
Người phụ nữ tên Hạ Như Sương này, từng giây từng phút đều mưu toan tính kế với người khác, bất cứ chuyện gì cũng đều không thoát khỏi mưu kế của cô ta.
Du Dực nghĩ hồi lâu, vẫn cảm thấy nên quay lại, bắt đầu từ chỗ Du Huy là tốt hơn cả. Dựa vào lời nói của Du Huy mà dò hỏi, chắc hẳn Hạ Như Sương sẽ không đề phòng mà nói dối con trai mình rồi.
Buổi tối, Du Dực trở lại chỗ ở mà Hạ An Lan đã sắp xếp, chớp mắt một cái mà đêm đã qua, trời rạng sáng. Anh vẫn biết thời gian này không nên gọi điện thoại để liên lạc với Nhiếp Thu Sính, chỉ là... đã vài ngày rồi anh không được gặp cô, cũng không được nghe giọng nói của cô.
Trong lòng Du Dực thật sự không dứt ra nổi, rốt cuộc không nhịn được mà cầm lấy điện thoại. Anh nghĩ thầm, điện thoại kêu vài giây mà không ai nhấc máy thì anh sẽ cúp máy ngay, giờ này, chắc cô vẫn đang ngủ. Không nghĩ tới, điện thoại vừa kêu được ba tiếng, đầu dây bên kia đã trả lời: “Alo...”
Du Dực sửng sốt, đang muốn nói chuyện, lại nghe được từ đầu kia Nhiếp Thu Sính hỏi: “Du Dực, là anh phải không?”
Giọng nói của cô vốn mềm nhẹ, vang lên trong đêm lại thật dịu dàng, làm cho anh nghe xong, cả người đều như đắm chìm trong một dòng nước nhẹ nhàng, mới chỉ nghe được tiếng nói của cô, anh đã cảm thấy như bản thân mình như bị thôi miên. Khóe môi Du Dực không nhịn được khẽ nhếch lên: “Là anh đây, em còn chưa ngủ sao? Đã khuya lắm rồi.”
Mấy ngày nay Du Dực vắng nhà, lại không có bất cứ tin tức gì. Nhiếp Thu Sính cảm thấy không yên tâm, buổi tối đi ngủ đều không yên giấc, dù là đang ngủ, cũng giật mình tỉnh giấc vài lần. Vừa rồi điện thoại kêu cũng là lúc cô vừa tỉnh dậy, nghe thấy tiếng điện thoại cả người đều bừng tỉnh, theo bản năng cô cảm thấy đầu dây bên kia chắc chắn là Du Dực.
Quả nhiên, đúng là anh.
Nhiếp Thu Sính ngồi ở đầu giường, ôm gối, nói: “Vừa mới đứng lên đi toilet thôi, anh đang ở đâu... Lúc nào thì trở về? Công việc bận rộn lắm sao? Sao bây giờ còn chưa ngủ?”
Cô xấu hổ không dám nói, bởi vì không có anh ở đây, nên chính cô ngủ cũng không ngon.
Du Dực nói: “Rất nhớ em, nhớ đến không ngủ được, em thì sao... Có nhớ anh không?”
Anh nghe thấy ở đầu dây bên kia Nhiếp Thu Sính nhẹ nhàng ngâm một tiếng: “Ừm... “
Nụ cười trên mặt Du Dực càng lúc càng rạng rỡ, được Nhiếp Thu Sính hưởng ứng vậy quả là vô cùng bất ngờ, anh cảm thấy thật sự thỏa mãn.
“Nhiệm vụ của anh sắp hoàn thành rồi, nhưng còn một chút chuyện khác nữa, ngày mai, mặc kệ có thể làm rõ chuyện đó hay không thì anh cũng sẽ rời đi.”
“Vâng! Anh phải nhớ quay về dẫn Thanh Ti đi leo núi nhé.”
“Anh nhớ mà, một giây cũng không quên đâu.”
Hai người nói chuyện một hồi, Du Dực hỏi tình huống hiện tại của Thanh Ti, “Ngoại trừ mỗi ngày đều nhắc muốn gặp ba ra thì mọi chuyện đều ổn, buổi tối ngủ cũng rất ngoan, không sốt cũng không nói mơ.”
Du Dực nghe được giọng của Nhiếp Thu Sính chỉ cảm thấy trong lòng vui phơi phới: “Em cứ nói với con, ba sẽ nhanh chóng về với con bé.”
“Anh... Không bị thương chứ?”