Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 594: Chương 594: Nhóc con này, nếu anh không ở đây thì em làm sao bây giờ




Thanh Ti cắn cắn môi, dựa vào bên canh người Nhạc Thính Phong: “Em không có!”

Hai người kia lại càng thêm uy hiếp, nói: “Thằng nhóc kia, mày đừng có nhiều lời, chúng mày thành thật một chút thì sẽ đỡ khổ hơn, đáng tiền hay không thì chờ khi bọn tao mang mày đi bán liền biết, lúc ấy mày sẽ biết việc bọn tao mạo hiểm có đang giá hay không.”

“Đừng nói lời vô nghĩa với bọn chúng nữa, đỡ khiến cho người khác nghi ngờ, gọi vợ chúng ta lại đây đi, tôi thấy thằng nhóc này có vẻ quỷ quái lắm.”

Nhạc Thính Phong nhíu mày, xem ra hai tên này cũng muốn bắt cậu đi. Cậu cười cười: “Xem ra các người thấy tôi còn đáng giá hơn một chút cơ đấy! Ngay cả loại chuyện mạo hiểm như vậy cũng dám làm, không tồi, có điểm gan dạ đó.”

“Đáng tiếc, nguyện vọng của các người tuy rằng tốt, dù sao là người thì ai ai cũng có nguyện vọng của mình, bằng không một khi chết đi thì làm sao có thể thực hiện được chứ? Nhưng mà, tiền từ tôi thì sợ rằng các người còn chưa kịp kiếm mà đã phải xuống địa ngục rồi.”

Hai tên kia cười lạnh: “Khẩu khí khá lắm, nhưng mày sẽ rất nhanh biết được rằng bọn tao có thể bán mày lấy tiền hay không.”

Cậu bé nói: “Nếu đã vậy, đừng nhiều lời nữa, động thủ đi,“

Hai người kia còn đang muốn ra tay, ai dè, họ còn chưa kịp động thủ thì xung quanh đột nhiên lao ra vài người khiến bọn họ chưa kịp đứng thẳng đã bị đánh gục, hai tay bị bẻ ngoặt ra sau lưng, khí lực của những người vừa xông tới này vô cùng lớn khiến cánh tay của hai kẻ buôn người này kêu lên răng rắc. Đau đớn khiến chúng kêu lên thảm thiết.

Thanh Ti sợ đến mức nấp sau lưng Nhạc Thính Phong để trốn, chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ, liếc nhìn hai kẻ đang bị trói trên mặt đất kia.

Cậu bé nắm tay Thanh Ti đang trốn sau lưng mình kéo ra: “Nhóc con này, không phải vận khí của em lúc nào cũng tốt để mỗi lần xảy ra chuyện đều có thể gặp anh đâu, về sau, nếu không có anh ở bên thì em phải làm sao bây giờ?

Thanh Ti nhức đầu: “Hôm nay là vì em trông thấy anh nên mới muốn chạy tới tìm anh, không cẩn thận nên lạc mất ba, chứ bình thường lúc nào em cũng rất nghe lời đó.”

Cậu bé cúi đầu nhìn cô bé: “Nói vậy là anh đã trách nhầm em rồi.”

Thanh Ti gật đầu khiến Nhạc Thính Phong không nói nổi tiếng nào. Cậu xoa nhẹ hai bím tóc trên đầu Thanh Ti khiến hai bím tóc gọn gàng mà Nhiếp Thu Sính chải cho cô bé trở nên rối tung. Cậu quay sang nói với bảo tiêu của mình: “Bắt hai tên này giao cho cảnh sát đi.”

“Đúng rồi, hai tên này nói là bọn chúng còn có đồng loã, mấy người đi quanh đây tìm thử xem, đừng để mấy kẻ ác độc này chạy thoát.”

“Vâng!”

Bảo tiêu đem hai tên buôn người còn đang giãy dụa kéo đi, giao cho cảnh sát tuần tra ở khu vực. Còn lại mấy người khác chia ra đi tìm đồng loã của bọn chúng.

Thanh Ti sùng bái nhìn Nhạc Thính Phong: “Anh, anh thật lợi hại.”

Nhạc Thính Phong vươn tay: “Em muốn theo anh đi đâu? Đi tìm cha mẹ em sao?”

Thanh Ti nắm tay cậu lay lay: “Anh, anh đưa em đi tìm ba của em được không, hiện giờ ba hẳn là đang vô cùng sốt ruột rồi.”

“Hiện tại biết sai rồi sao?”

Thanh Ti dùng sức gật đầu: “Vâng, em biết rồi, về sau em nhất định sẽ không chạy loạn nữa, vừa rồi em nhìn thấy anh nên mới có thể hưng phấn đến nỗi hết thảy đều quên mất.”

Nhạc Thính Phong nghe thấy câu này lại không nhịn được mà nhéo nhéo mặt Thanh Ti: “Chậc... Nếu không phải là vì em còn quá nhỏ thì anh đã nghĩ là em có ý tứ đối với anh đó!”

Thanh Ti: “Có ý tứ là sao ạ?”

Nhạc Thính Phong cũng không giải thích cho cô bé, cậu cảm thấy giải thích vấn đề này cho một cô nhóc cái gì cũng không biết như Thanh Ti tựa hồ có chút... không tốt lắm, dù sao cô bé vẫn là nhóc con trong sáng thuần khiết đó nha!

Cậu dắt tay Thanh Ti: “Đi thôi, anh dẫn em đi tìm ba.”

“Vâng...”

Nhạc Thính Phong nắm tay Thanh Ti đi trong đám đông, trên trời từng đợt, từng đợt pháo hoa vẫn đang nở rộ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.