Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1868: Chương 1868: Những thứ này đều là học từ anh




Mã Siêu có thế nào vẫn còn chút tình cảm với ba mẹ hắn ta, ít nhất là nhiều hơn so với Tống Cầm.

Hắn ta gào lên: “Tống Cầm, cô không thể độc ác như vậy, ba mẹ tôi có gì không phải với cô?”

Tống Cầm cười lạnh: “Độc ác, nếu nói tới độc ác tôi có thể hơn anh sao? Hơn nữa tôi mới học được một phần mười của anh thôi. Có điều anh yên tâm, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”

“Hơn nữa, ba mẹ anh có quá nhiều thứ không phải với tôi, đừng tưởng là tôi không biết. Năm đó tôi có thai đứa thứ hai vì sao lại sảy, anh tưởng là chuyện này qua đi nhiều năm vậy rồi, tôi sẽ quên sao. Tôi nói cho anh biết, tôi xử lý ba mẹ anh không oan uổng chút nào.”

Tống Cầm mạnh mẽ quá, hơn nữa lại rất có chủ kiến, mẹ chồng ở tuổi đó rồi có ai thích con dâu mình mạnh mẽ như vậy đâu. Bà mẹ chồng đối với mọi điều Tống Cầm làm đều không thuận mắt. Nguyên nhân đứa trẻ thứ hai bị sảy, ngoài việc bận rộn cho công ty mới thành lập, còn vì bà mẹ chồng sau khi tới thành phố thì giả bệnh, lên xuống tầng đều bắt Tống Cầm phải cõng.

Khi đó bọn họ thuê phòng ở tầng 6, cầu thang lại hẹp, Tống Cầm ở bên ngoài bận bịu ngày đêm, tới khi về còn phải cõng mẹ chồng.

Sau khi chuyện xảy ra, mẹ chồng cô ta biết mình đã sai nhưng vẫn cứng miệng không chịu nhận lỗi, nói Tống Cầm sau khi tới thành phố được nuông chiều quá, tới mẹ chồng mà cũng không cõng nổi. Nếu ở quê mà bất hiếu giống như vậy thì sớm đã bị người trong thôn chỉ trích rồi.

Khi đó Tống Cầm sảy thai đã rất đau lòng, nghe thấy mẹ chồng nói như vậy suýt chút nữa liều mạng với bà ấy. Nhưng Mã Siêu đã khuyên can, anh ta nói bà ta vài câu, sau đó thay mặt xin lỗi Tống Cầm rồi vội vàng đưa bà ta về quê.

Chuyện này vẫn là một cái dằm trong tim Tống Cầm, mỗi lần nghĩ tới đều đau khổ không bằng chết.

Cho dù sau này sinh ra Mã Siêu Kiệt, cô ta vẫn hận.

Nhưng vì có Mã Siêu cản đường, nên trước kia cô ta không thể làm gì được.

Bây giờ, Tống Cầm cảm thấy đã tới lúc mình phải nhổ cái dằm này ra rồi.

Nhiều năm như vậy, cô ta nhịn đủ rồi, chịu đủ rồi. Uất ức nhiều năm, cũng tới lúc cô ta nên làm những chuyện thuận theo ý mình rồi.

Mã Siêu gào lên: “Tống Cầm, cô đừng có làm bừa, tôi nói cho cô biết, đừng có làm bừa.”

Tống Cầm cười khẩy: “Dĩ nhiên tôi sẽ không làm bừa. Chỉ là tôi sẽ để cho ba mẹ anh biết, con trai họ đã làm những chuyện tốt gì. Bọn họ không phải rất thích thể diện sao? Không cần tôi ra mặt, những người mấy người trong thôn của thôn cũng đủ để dìm chết họ rồi. Tôi sẽ giày vò bọn họ từng chút từng chút một, anh yên tâm.”

Từ nay về sau cô ta sẽ không cho đám cực phẩm người thân của Mã gia kia một đồng nào nữa, cô ta sẽ đem chuyện tốt mà Mã Siêu đã làm tuyên ba cho tất cả mọi người đều biết, cô ta không sợ mất mặt.

Mã Siêu hận không thể bóp chết Tống Cầm, giữa hai vợ chồng bọn họ không còn một chút tình cảm nào sót lại nữa rồi.

“Tống Cầm, không phải cô muốn tôi đồng ý ly hôn sao? Được, tôi có thể đồng ý nhưng cô phải đồng ý điều kiện của tôi.”

Tống Cầm khinh bỉ đáp: “Anh không nghĩ cho ba mẹ anh cũng không sao, nhưng anh phải nghĩ cho bản thân anh đi, nếu như anh không muốn để tôi chỉ điểm đưa anh tới phòng giam chứa những tên phạm nhân hung ác nhất thì anh mau ký cho tôi đi. Anh tưởng Sbây giờ có tư cách để thương lượng với tôi sao?”

Mã Siêu tức giận tới run rẩy: “Cô… đàn bà như cô, cô…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.