Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1766: Chương 1766: Nó không đi mới kỳ quái đó




Lộ Hướng Đông dẫn Lộ Tu Triệt đến một nhà hàng cách bệnh viện không xa, trước đây hắn đã đến đây ăn đồ Trung Quốc hai lần.

Người phục vụ của nhà hàng Trung Quốc nhận ra Lộ Hướng Đông, thấy hắn dẫn con trai tiến vào thì vội lên tiếp đón: “Lộ tiên sinh, đã lâu không thấy ngài ghé qua!”

“Gần đây hơi bận, không có thời gian tới.”

Người phục vụ tiếp đón hai ba con: “Mời vào, mời ngài và tiểu thiếu gia lên lầu.”

Chỉ có hai người bọn họ nên Lộ Hướng Đông cũng không muốn vào phòng riêng, chỉ cùng với Lộ Tu Triệt chọn một vị trí hẻo lánh mà ngồi xuống, gọi mấy món đặc sắc của nhà hàng: “Con xem muốn ăn gì nào?”

Lộ Tu Triệt tự nhiên sẽ không khách khí với ba mình, cậu chỉ chỉ một lèo mấy món mình thích.

Tốc độ làm đồ ăn của nhà hàng không nhanh, phải đợi một lúc mới có đồ ăn của hai người.

Hai ba con từ tốn ăn, Lộ Hướng Đông hôm nay lái xe nên không uống rượu, chỉ gọi một bình trà ngon.

Hai người không nói chuyện gì, không khí có phần gượng gạo, Lộ Hướng Đông do dự một lúc rồi nói: “Hôm nay ba đi gặp Tiểu Phàm.”

Lộ Tu Triệt không ngẩng đầu, đáp: “Sau đó thì sao?”

Cậu cũng không cảm thấy kỳ quái, Lộ Hướng Đông nếu không đi gặp Dư Viễn Phàm thì cậu mới thấy kỳ lạ đó.

Lộ Hướng Đông nhớ tới bộ dạng dữ tợn, cuồng loạn của Dư Viễn Phàm, lắc đầu: “Nó vừa nhìn thấy ba đã cầu xin ba giúp nó ra ngoài, nó nói… rất nhiều.”

Lộ Tu Triệt gật đầu, ăn một miếng thịt, nhai nhai hai miếng thì nhíu mày, bưng ly nước trái cây lên uống một ngụm, nuốt luôn miếng thịt xuống.

Loại thịt chua chua ngọt ngọt này cậu không thích. Cậu là người ăn thứ gì cũng phải rõ vị, ngọt là ngọt mà cay là cay, chỉ không thích khẩu vị chua ngọt, đặc biệt là thịt.

Cậu cảm thấy loại khẩu vị này chỉ có tiểu cô nương mới thích được, chứ cậu thì không thích.

Đúng lúc người phục vụ bưng lên một đĩa sườn kho cay, Lộ Tu Triệt vội gắp một miếng gặm luôn. Cậu cảm thấy lúc này mới tuyệt làm sao, thịt là thịt, phải làm thế này chứ.

Ăn luôn hai miếng sườn, Lộ Tu Triệt mới cảm thấy vị ngọt của miếng thịt khi nãy phai nhạt đi một chút.

Cậu ngẩng đầu lên hỏi: “Vậy còn ba thì sao? Ba đã nói thế nào?”

“Ba không đồng ý.” Lộ Hướng Đông ngừng đũa.

Điều này khiến Lộ Tu Triệt có chút kỳ quái. Cậu biết Lộ Hướng Đông không phải là người như vậy: “Ba không đồng ý sao? Chuyện này… Quả là lạ…”

“Tiểu Phàm, nó… Nó đã phải chịu trừng phạt, giờ tính cách của nó phải chịu quản giáo thôi, hơn nữa… Người nó làm thương tổn không phải là ba, mà là ông nội con. Người có thể mở miệng nói câu tha thứ cho nó cũng phải là ông nội con, muốn cho nó ra ngoài hay không phải do ông nội con quyết định.”

Lộ Tu Triệt gật gật đầu: “Không ngờ là ba cũng có thể minh bạch được chuyện này, quả là không dễ dàng.”

“Vậy ba tính khi nào nói với ông nội con chuyên Dư Viễn Phàm là người hại ông?”

Lộ Hướng Đông nghĩ nghĩ: “Hiện giờ thì chắc chắn là không thể nói, thân thể ông nội con còn yếu, ít nhất phải tốt lên hoặc đợi đến khi bác sĩ đồng ý cho ông ấy xuất viện.”

Lộ Tu Triệt cảm giác, lần này ba cậu đúng là có khác biệt, không hề giống trước đây, xanh trắng đỏ đen gì cũng đáp ứng loạn cả lên, lần này không hứa hẹn lung tung, cũng không có mất não mà đi kích thích ông nội.

Lộ Hướng Đông gắp cho Lộ Tu Triệt một miếng thịt chua ngọt: “Con ăn nhiều một chút đi, ba thấy gần đây con gầy quá.”

Lộ Tu Triệt nhếch nhếch khoé miêng, bao nhiêu món như thế, sao cứ phải gắp thịt chua ngọt cho cậu chứ, cậu không thích mà.

Cậu giơ tay gắp một miếng thịt kho tàu, đặt miếng thịt chua ngọt đẹp đẽ kia sang một bên: “Con không thích ăn thịt chua ngọt, ba ăn đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.