Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1066: Chương 1066: Nó phải xin lỗi cả lớp




Cán sự học tập liếc nhìn Nhạc Thính Phong một cái: “Cô Ngô, em mong cô điều tra rõ chuyện này, nếu em không làm, nó phải xin lỗi em, hơn nữa… Nó phải thừa nhận hôm qua đã chép bài… Nó phải xin lỗi cả lớp…”

Nhạc Thính Phong cười châm biếm, câu cuối cùng mới là trọng điểm đi. Con bé này muốn buộc hắn không thể tiếp tục đi học, phải rời khỏi lớp này.

Nó ra vẻ như bị oan uổng lớn lắm, bộ dáng cực kỳ khó chịu, cắn môi, thân mình gầy yếu đứng nơi đó trông cực kỳ đáng thương, hoàn toàn đối lập với dáng vẻ cao ngạo của Nhạc Thính Phong.

Nhạc Thính Phong lạnh nhạt nói: “Đúng thế, phải điều tra cho rõ, sau khi tra rõ sự thật rồi, mày muốn lấy chết tạ lỗi hay muốn dập đầu nhận sai với tao?”

Cậu thật sự ghét con bé này, đều là con gái, vì sao lại kém với cô bé Thanh Ti kia nhiều như thế?

Cô Ngô muốn che miệng Nhạc Thính Phong lại, thằng nhóc thối tha này sao cái gì cũng có thể nói được như thế.

Cán sự học tập khóc lóc nói: “Cô Ngô, cô cũng nghe thấy rồi đấy, đây là lời mà một nam sinh có thể nói sao? Chuyện nó làm sai, tại sao… tại sao phải bắt em nhận sai? Sách của em bị nó làm hỏng, tiết học tiếp theo em phải học như thế nào đây? Tuần sau em còn phải thi học sinh giỏi Toán, giờ tất cả tài liệu của em đều hỏng hết rồi.”

Nhạc Thính Phong bĩu môi coi thường, “Cái loại thành tích như mày mà còn đòi tham gia thi học sinh giỏi, để cho trường chúng ta bị xếp hạng thứ nhất từ dưới lên à? Bản thân mày dọa người thì cũng thôi đi, còn muốn làm cho trường học cũng dọa người như mày sao?”

Cái này liền chọc đúng chỗ đau của cán sự học tập: “Mày, mày, mày… Nhạc Thính Phong, mày giỏi như thế thì mày tham gia đi. Mày lấy về thành tích đứng hạng 1 cho trường đi. Đi đi, mày không dám chứ gì, vì mày là một đứa chỉ biết chép bài, mày chính là…”

Cô Ngô thật sự không nghe nổi nữa, gầm lên một tiếng: “Đủ rồi, chuyện hôm qua thầy Trương đã nói rõ ràng với tôi. Thầy ấy tin tưởng Nhạc Thính Phong, tôi cũng tin tưởng. Chúng tôi là thầy cô, phải tin tưởng học trò của mình. Em có thể nghi ngờ, nhưng tôi mong em, thân là một cán sự bộ môn thì phải làm tròn chức trách của mình.”

Cô Ngô cực kỳ tin tưởng Nhạc Thính Phong. Trước đây, lần đầu tiên Hạ An Lan tới trước, nói rằng sẽ làm thành tích của Nhạc Thính Phong tăng lên, còn nói thực ra không phải cậu không biết gì, cậu không phải học sinh cá biệt, kỳ thi nào cậu cũng khống chế kết quả trong tầm tay mình rất tốt.

Sau đó, Nhạc Thính Phong bắt đầu học tập chăm chỉ, cô Ngô nghe được rất nhiều thầy cô khác nói cậu đã thay đổi, vì thế càng thêm tin tưởng cậu.

Cô đã tin tưởng, vậy mà một đám học sinh của cô lại không tin, nhất là khi nghe thấy lời nói ép người của cán sự học tập kia, cô thấy rất tức giận.

Cô không ngờ tới bạn học lại có phản cảm và bài xích với thành tích học tập ngày hôm qua của Nhạc Thính Phong như thế. Hôm nay tận mắt thấy mới biết xem ra tình hình còn nghiêm trọng hơn mình tưởng, nhất định phải giải quyết rõ ràng.

Vẻ mặt cán sự học tập trắng bệch: “Cô, em cũng không nói gì…”

Cô Ngô nâng tay ngăn lại: “Tôi biết em vẫn luôn học rất tốt, nhưng em phải biết rằng núi cao còn có núi cao hơn, đừng có làm ếch ngồi đáy giếng. Chuyện em cảm thấy không có khả năng chưa chắc đã không xảy ra. Nhạc Thính Phong là thiên tài, em không tin trò ấy, nhưng tôi tin.”

“Hôm nay chúng ta giải quyết từng chuyện một. Đầu tiên, chuyện cần giải quyết đó là, những người đã viết bậy bạ lên sách vở của Nhạc Thính Phong, tất cả đứng lên cho tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.