“Hừ…”
Ông bà Du không cam tâm rời đi như thế, sau khi xe lửa chạy có cảnh sát đi qua, hai người lập tức xông về phía cảnh sát hét lớn là họ bị bắt cóc, bốn chàng trai kia chính là bọn bắt cóc
Cảnh sát lập tức đề cao cảnh giác, gọi ngay những cảnh sát khác cưỡng chế lục soát người của bốn thanh niên kia.
Một trong số bốn người nói: “Phiền các anh đi theo tôi, chúng ta qua bên kia nói chuyện, thân phận của chúng tôi cần bảo mật, không thể công khai.”
Cảnh sát nghi ngờ, nhưng vẫn sang một bên nói chuyện với họ.
Ông bà Du ghé tai nghe, nhưng không nghe thấy họ nói gì, chỉ thấy thanh niên đó không biết cho cảnh sát xem cái gì, hai người đã nhanh chóng trở lại.
Cảnh sát còn bắt tay thanh niên đó: “Nếu đã như thế, vậy không cản trở các anh, có điều gì cần giúp đỡ xin cứ nói.”
“Vâng…”
Ông bà Du vừa nghe thấy, con ngươi sắp rớt xuống đất.
Cái gì?
Chỉ vậy thôi à, không chỉ không để ý ngược lại còn giúp bốn tên khốn đó?
Ông Du tức giận: “Các người làm gì vậy, các người là cảnh sát, nhìn thấy có người bị bắt cóc lại chẳng thèm để ý sao?”
Cảnh sát nói: “Ông nghỉ ngơi đi, đừng làm ồn nữa, ngủ một giấc sẽ về đến Hải Thành thôi.”
Ông Du…
Họ chẳng thèm để ý?
Ông giương mắt nhìn mấy cảnh sát rời đi, không để ý gì đến họ.
Ông Du tức giận nhìn thanh niên trước mặt: “Rốt cuộc các người là ai?”
“Xin lỗi, việc này không thể tiết lộ.”
“Du Dực là cấp trên của các người à?”
“Đúng vậy.”
“Nó làm gì?”
“Không thể nói…”
Ông Du hỏi liên tiếp mấy câu, câu trả lời nhận được đều là không thể nói, không thể nói, và không thể nói.
Ông cực kỳ giận dữ, rốt cuộc Du Dực có năng lực lớn thế nào mà cả cảnh sát cũng phải nể mặt như vậy.
Ông Du nói: “Các người bắt cóc chúng tôi, chúng tôi phải báo cảnh sát…”
“Trước tiên, đây không phải bắt cóc, thứ hai, báo cảnh sát cũng vô dụng, cũng sẽ như vừa nãy thôi, điều mà ông cần phải làm bây giờ là ăn cơm, nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó đi ngủ, khi thức dậy, chắc cũng sắp về đến Hải Thành rồi.”
“Đúng vậy, hà cớ gì phải thế, đã lên xe rồi cũng chẳng đi đâu được. Hai người cũng chẳng có tiền, tốt nhất nên thành thật một chút, bằng không còn tiếp túc gây ồn ào, nếu thật sự trở bệnh trên xe này chẳng có bác sĩ giỏi đâu.”
Nói xong câu đó, ông bà Du hình như đã bình tĩnh lại.
Họ đều biết, nếu bị bệnh trên xe lửa, sẽ thật sự xảy ra chuyện.
Nếu đã không thể xuống xe, hai người chỉ đành chịu vậy.
…
Còn Du Dực từ bệnh viện về nh thấy trên đường thấy có quầy bán cánh gà nướng liền mua về cho Nhiếp Thu Sính ăn khuya. Anh biết lúc này chắc chắn cô ấy không ngủ được.
Về đến nhà, đèn phòng khách vẫn chưa tắt.
Du Dực biết, là Nhiếp Thu Sính bật cho anh.
Anh đặt cánh gà nướng còn nóng hổi xuống, đang muốn đi xem Nhiếp Thu Sính ngủ ở phòng nào, kết quả còn chưa kịp mở cửa phòng ngủ, Nhiếp Thu Sính đã từ phòng Thanh Ti bước ra.
Cô vốn không ngủ được, luôn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Vừa nghe hình như trong phòng có tiếng động, Nhiếp Thu Sính đã vội ra ngoài.
“Về rồi à? Mẹ của anh sao rồi?”
Du Dực thuận miệng bảo: “Không sao, anh đã nhờ người đưa họ về Hải Thành rồi, chắc trời sáng sẽ đến nơi. Anh biết chắc em sẽ không ngủ được, mau đến ăn khuya đi…”
Du Dực đưa tay kéo tay cô, cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay, anh mới cảm thấy cuối cùng bản thân đã về nhà rồi.
Nơi có cô ấy, mới là nhà!