Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 741: Chương 741: Nói ra câu đó ngài không thấy đỏ mặt sao ?




Nếu như Tô Ngưng Mi đánh bài không tệ, thư ký cũng không oán thán làm gì.

Chủ yếu là anh chưa từng gặp người nào đánh bài tệ như vậy. Nhưng cho dù là như thế, thị trưởng lại cũng có thể khiến cho cô thắng.

Thư ký cảm thán, cô Tô này rốt cuộc vận khí tốt hay là xấu đây?

Đụng phải thị trưởng của bọn họ, cậu thực sự cảm thấy đây chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.

Bản thân Tô Ngưng Mi căn bản không ý thức được là Hạ An Lan đang giúp cô nên cô mới thắng. Cô vui mừng hét ầm lên: “Trời ơi, vậy mà tôi lại thắng, vậy mà tôi lại thắng...”

Cô nổi tiếng là đánh bài tệ, chưa từng thắng ai. Trước đây, lúc Nhạc Thính Phong còn rất nhỏ, cô còn có thể thắng, nhưng từ khi con trai được 5 tuổi trở đi, cô không còn thắng được nữa.

Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên cô thắng, Tô Ngưng Mi vui mừng đến mức nhảy cẫng lên trên ghế ngồi, nhưng bị dây an toàn kéo trở lại.

“Hai người thấy rồi đấy tôi thắng, đã rất nhiều năm rồi tôi chưa từng thắng.”

Thư ký ngồi bên cạnh lặng lẽ gật đầu: “Đúng thế, với kỹ thuật chơi bài của cô, nếu như thắng được quả là kỳ lạ. Trước kia khi cô đánh bài, bên cạnh cô không có thị trưởng Hạ của chúng tôi giúp cô.”

Thị trưởng của bọn họ cũng thật thần thánh mà, vậy mà lại có thể giúp loại người đánh bài dở tệ như thế đánh thắng. Vậy đủ thấy anh đáng sợ thế nào?

Hạ An Lan mỉm cười, nhìn Tô Ngưng Mi. Khi cô vui vẻ trông giống hệt với Thanh Ti.

“Khá lắm, đánh bài khá lắm, chơi tiếp đi.”

Thư ký trợn tròn mắt, đánh bài khá lắm? Đây chính là lời nói dối trắng trợn nhất mà anh nghe trong năm nay. Lời nói dối như vậy mà thị trưởng cũng nói ra được, ngài không thấy đỏ mặt sao?

Đôi mắt Tô Ngưng Mi sáng lấp lánh nhìn Hạ An Lan nói: “Thật sao? Anh cảm thấy tôi đánh bài cũng được sao?”

Hạ An Lan gật đầu: “Đương nhiên rồi. Cậu ấy đánh bài rất khá, em lại đánh thắng cậu ấy, điều này chứng tỏ em cũng rất giỏi.”

Tô Ngưng Mi vui sướng đến mức muốn nhào tới ôm Hạ An Lan một cái. Anh là người đầu tiên nói cô đánh bài cũng khá.

Thư ký cúi đầu, trên đời này có quá nhiều lời nói dối, cậu muốn yên tĩnh một lát.

Có chơi bài tiếp, cậu cũng không thể thắng. Xem như cậu đã rõ, thị trưởng Hạ hoặc là để cho bản thân mình thắng, hoặc hạ để Tô Ngưng Mi thắng, dù sao cũng không có khả năng để cậu thắng.

Kiểu thua không cần suy nghĩ này quả là mệt mỏi.

Thư ký hắng giọng nói: “Ách... Thị trưởng, tôi...”

Hạ An Lan ngắt lời cậu: “Không cần cảm thấy ngại. Đánh bài có thắng có thua, thỉnh thoảng thua một lần cũng rất bình thường. Không ai có thể thắng mãi, người trẻ tuổi đừng quá xem trọng thắng thua.”

Tô Ngưng Mi ở bên cạnh cười nói: “Đúng thế. Đúng thế. Cậu không biết trước giờ tôi chưa từng thắng, tôi cũng cảm thấy không hề gì.”

Khóe miệng thư ký co rút một cái. Đây không phải là kẻ xướng người họa sao?

Cáo già như thị trưởng Hạ thua mới là lạ. Loại người giống như Tô Ngưng Mi thắng mới là lạ.

Thư ký nhìn đôi mắt trong veo không chút vẩn đục của Tô Ngưng Mi, không nhịn được cảm khái: “Cô thắng một ván, không cẩn thận sẽ phải trả cái giá rất đắt cô có biết không. Thị trưởng Hạ của chúng tôi không phải là loại người vô duyên vô cớ đi giúp người khác.”

Nhìn thấy bộ dạng đơn thuần hoàn toàn không hay biết gì của Tô Ngưng Mi, trong lòng thư ký bỗng nhiên thông suốt, người bị tính kế còn không biết gì, cậu chỉ mới thua có hai ván, có gì phải buồn bực chứ.

Thư ký cười hì hì: “Vậy... chúng ta chơi tiếp đi.”

Quả nhiên anh đoán không sai, mấy ván sau đó, anh không thắng ván nào, hoặc là Hạ An Lan thắng, hoặc là Tô Ngưng Mi thắng, anh hoàn toàn chỉ là tham gia cho đủ số lượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.