Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 822: Chương 822: Phải chi thật sự là vợ thì tốt quá




“Em cũng lâu lắm rồi không thắt cà vạt, có hơi không quen tay.”

Hạ An Lan âm thầm đè nén dục vọng trong ánh mắt mình xuống, đứng thẳng dậy: “Không sao, em thắt đã đẹp hơn anh thắt nhiều rồi.”

Chuông cửa vang lên, chắc là thư ký đến, Tô Ngưng Mi chạy đi mở cửa.

Thư ký cười với Tô Ngưng Mi nói: “Tô tiểu thư, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.”

Thư ký hỏi Hạ An Lan: “Thị Trưởng, có thể xuất phát chưa?”

“Đi thôi.”

Thư ký vội xách túi công văn của Hạ An Lan.

“Nhớ kỹ những gì anh nói, không được tùy tiện mở cửa cho người lạ.”

“Ừm, em nhớ rồi.”

“Đợi hết mưa, anh sẽ đưa em về.”

“Vâng...”

Dáng vẻ ngoan ngoãn của Tô Ngưng Mi, khiến tâm trạng của Hạ An Lan rất vui, anh sờ sờ tóc mái của cô, “Đi nhé.”

Tô Ngưng Mi nhìn Hạ An Lan rời khỏi. Đợi khi không còn nhìn thấy bóng nữa, cô mới đóng cửa, ôm lấy khuôn mặt đang nóng lên của mình.

Sáng nay ở cùng với Hạ An Lan, giống như một cặp vợ chồng bình thường vậy, người vợ thắt cà vạt cho chồng lúc đi làm, tiễn anh ra cửa.

Tô Ngưng Mi ngồi bệt xuống sofa, “Phải chi thật sự là vợ anh thì tốt rồi.”

Mấy phút sau, cô bò dậy, nét mặt ủ rũ, “Sao có thể được chứ.”

Hạ An Lan đã có người anh thích rồi, cô còn là người đã kết hôn, nghĩ cũng biết không thể nào rồi.

Nhưng, bây giờ trong lòng Tô Ngưng Mi đã xác định được một việc, bất luận có thể có gì với Hạ An Lan hay không, sau khi cô trở về cũng sẽ nghĩ cách ly hôn trước.

Lần này về nhà mẹ ruột, sẽ thương lượng với ba mẹ cô trước.

Cô muốn ly hôn, cũng không thể kích động, tài sản thuộc về con trai cô, cái gì cô cũng sẽ không nhường.

Cả Nhạc gia đều là của con trai cô. Tên khốn Nhạc Bằng Trình, nếu muốn trở về giành tài sản, cô tuyệt đối sẽ không cho phép.

Lần đầu tiên trong lòng Tô Ngưng Mi tràn đầy ý chí chiến đấu, cảm giác này ngoài lúc đi học, sau này chẳng còn xuất hiện nữa.

Cô cầm lấy điện thoại, gọi điện về nhà mẹ.

Điện thoại là ông Tô nghe, Tô Ngưng Mi nói với ông tình hình hiện tại: “Ba, hôm nay mưa vẫn chưa dứt. Hạ An Lan nói, ảnh hưởng mà bão mang đến, có thể đến ngày mai mới có thể suy giảm một chút. Anh ấy bảo con đừng vội, đợi khi đường xá trong thành phố rút bớt nước, sẽ đưa con về.”

“An Lan nói đúng đó, lúc này không thể mạo hiểm.” Ông Tô rất muốn hỏi giữa cô và Hạ An Lan có tiến triển gì chưa, nhưng ông là một người ba, thật sự rất ngại hỏi vấn đề này.

“Ba, lần này con về có việc con muốn bàn với ba mẹ.”

Ông Tô nghe giọng điệu con gái, hình như đang rất nghiêm túc, “Chuyện gì?”

“Trên điện thoại không nói rõ được, đợi con trở về sẽ nói chi tiết với ba mẹ. Những năm nay, là con không tốt, để ba mẹ lo lắng rồi.”

Trong lòng ông Tô lo lắng, “Con gái ngốc, con đang nói gì vậy?”

“Không có gì, chỉ là đột nhiên con nghĩ thông rồi. Ba, tạm như vậy đi, con còn phải gọi điện cho Thính Phong. Hai ngày nay con không ở nhà, chắc nó sắp làm phản rồi, con cúp trước đây, tạm biệt ba.”

“Mi Mi... Mi Mi...”

Trong lòng ông Tô lo lắng, muốn hỏi rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tô Ngưng Mi cúp máy nhanh quá.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Con gái ngốc của chúng ta không xảy ra chuyện gì chứ?”

Bà Tô lắc đầu: “Có thể xảy ra chuyện gì chứ, có An Lan ở đó mà. Nếu nó và Mi Mi thật sự xảy ra chuyện gì thì tôi mới mừng đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.