Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 857: Chương 857: Ra ngoài mua thức ăn cho người trong mộng đi




Chớp mắt đã đến thứ bảy, hôm nay Tô Ngưng Mi tỉnh dậy từ rất sớm, 5 giờ đã không thể ngủ tiếp nữa.

Vừa nghĩ đến hôm nay Hạ An Lan sẽ đến, trong lòng cô, lại có chút lo lắng.

Hôm đó trong điện thoại, Hạ An Lan lạnh nhạt với cô như thế, sau này gặp mặt, cũng không biết, có khó xử không.

Cô ngồi trước bàn trang điểm, nhìn thấy chính mình trong gương khiến cô giật mình, mặt sưng phù lên rất nhiều? Trên cổ còn nổi mấy mụt mụn nữa.

Tô Ngưng Mi luống cuống, tối qua không nghỉ ngơi tốt, trước khi ngủ còn uống rất nhiều nước, còn mấy ngày nay chẳng ăn kiêng gì cả, ăn uống tùy tiện, ây da, xấu như vậy, làm sao gặp người ta đây!

Tô Ngưng Mi sờ vào eo của mình, hình như… trên người đã bắt đầu có mỡ rồi.

Cô thở dài một tiếng, vội vàng đứng dậy chạy xuống bếp tìm đá viên để xoa mặt.

Kết quả vừa ra ngoài, đã gặp mẹ cô cũng đã thức dậy, đang đứng nói chuyện với dì giúp việc: “Hôm nay An Lan sẽ đến, phải đi chợ sớm mua ít thức ăn tươi về mới được.”

Tô Ngưng Mi giật mình vội nép vào trong, nếu để mẹ cô nhìn thấy giờ này cô đã thức dậy, chắc chắn cho rằng cô đặc biệt để tâm đến Hạ An Lan, đợi anh ấy đến, không biết sẽ làm ra những chuyện gì nữa.

Nhưng cô vừa xoay người đi, đã nghe thấy tiếng gọi cô từ sau lưng.

“Mi Mi, sao con dậy sớm vậy?”

Cơ thể Tô Ngưng Mi cứng đờ, sau đó từ từ xoay người lại, ngượng ngùng cười nói: “Mẹ mẹ cũng dậy sớm thế, con… con khát nước quá, nên xuống đây, tìm nước uống.”

Bà Tô vừa nhìn đã biết cô đang nói dối, chắc chắn là vì hôm nay Hạ An Lan sẽ đến, thế nên, cô không ngủ được, nhưng bà không vạch trần cô: “Vừa hay, thời gian cũng không còn sớm nữa, con dậy rồi thì đừng ngủ nữa, con và dì cùng đi chợ mua thức ăn đi.”

“Hả?”

“Hôm nay là do con nấu cơm mà, con đi mua thức ăn sẽ biết rõ cần mua những gì.”

“Nhưng con...”

“Mau đi đi. Từ lúc Hạ gia chuyển đến Dung Thành, nhiều năm qua An Lan cũng không còn đến nhà chúng ta chơi nữa. Hôm nay con phải làm vài món sở trường thật ngon, cũng không uổng công người ta chăm sóc con mấy ngày qua.”

Tô Ngưng Mi: “Con...”

“Mau đi đi, giờ này cá tôm là tươi nhất, cua thì con không cần mua, anh con sẽ bảo người đưa đến.”

Tô Ngưng Mi thở dài một tiếng, “Dạ, con biết rồi!”

Cô sờ sờ mặt của mình, phù nước, nổi mụn, khuôn mặt này bây giờ đang rất khó coi. Mẹ cũng không biết nghĩ thế nào, lúc này không phải nên để cô trở về ngủ một giấc thật đẹp, sau khi tỉnh dậy, trang điểm thật xinh đẹp, sau đó xinh đẹp lung linh đợi Hạ An Lan đến sao?

“Mau đi đi, còn không đi thức ăn tươi đều bị cướp mất hết rồi.”

Tô Ngưng Mi thở dài một tiếng, trở về phòng tùy tiện thay một bộ đồ, tóc thì dùng một sợi thun, cột đuôi ngựa, mang một đôi giày đế bằng, dẫn theo dì giúp việc ra ngoài.

Dáng vẻ này của cô, nói là ăn mặc lôi thôi cũng chẳng quá.

Bà Tô nhìn con gái rời khỏi cửa cười thầm một tiếng: “Con bé này, mẹ còn không biết trong lòng con đang nghĩ gì sao?”

Sau lưng bà đột nhiên vang lên một giọng nói: “Mẹ, có phải mẹ muốn tác hợp cho An Lan và Mi Mi không?”

Bà Tô giật mình, quay người lại nhìn thì ra là con trai cả của mình: “Con nhìn ra rồi à?”

“Hai người đã không thể thể hiện rõ ràng hơn nữa rồi mẹ à?”

“Khụ... Mẹ và ba con, còn hai bác Hạ gia đều cảm thấy, hai đứa nó rất xứng đôi. Thế nên, muốn tác hợp cho chúng nó. Hơn nữa bây giờ cho thấy, hình như tụi nó cũng có ý với nhau. Nếu đã như thế, vậy chúng ta tại sao không thuận nước đẩy thuyền chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.