Du Dực là người làm tình báo chuyên nghiệp, các ban ngành ở thủ đô, các phe phái chính trị, có chuyện gì, anh đều mau chóng nắm rõ.
Lần này vừa nhận được tin tức, anh liền gọi điện báo ngay cho Hạ An Lan.
Không cần quan tâm là vì sao, Hạ An Lan là anh vợ của anh, người trong nhà, chắc chắn phải báo một câu rồi mới nói gì thì nói.
Hạ An Lan mỉm cười, không quá bận tâm đến việc này: “Chuyện tố cáo sau lưng tôi lúc nào chẳng có, cậu không cần quá lo lắng, lần này là tố cáo việc gì?”
“Lần này còn chuyện gì khác nữa, có người trực tiếp lôi Hạ Như Sương ra, nói anh tự ý bắt người, lạm dụng chức quyền tự ý hành hình. Em liệu rằng, đây chỉ là khởi đầu, sau đây sẽ còn tập hợp những cú đấm khác nhắm vào anh. Anh phải mau chóng phản ứng lại, lôi Hạ Như Sương ra xử lý ở bên ngoài, đừng để cô ta chết trong đó, đừng để bon họ nắm được thóp. Dù sao bây giờ anh vẫn chưa phải là tổng thống. Ngày nào anh chưa lên đến địa vị đó, thì còn có người đàn áp anh. Hơn nữa có quá nhiều người nhìn anh không thuận mắt rồi, họ đều nắm lấy cơ hội này, nếu loại bỏ được anh thì ai nỡ bỏ qua.”
Du Dực hạ giọng phân tích với Hạ An Lan một hồi về tình hình hiện tại.
Nếu như trước đây, chắc chắn anh sẽ ngồi xem hài kịch, nhưng bây giờ không giống như vậy nữa, nếu Hạ An Lan gặp chuyện thì vợ anh, cha mẹ vợ anh biết làm sao?
Hạ An Lan sầm mặt: “Được, anh biết rồi.”
“Bên này có tình hình gì em sẽ lập tức thông báo cho anh biết. Anh nhất định phải nhớ là, cho dù bây giờ cô ta sắp chết rồi, cũng phải giữ cho cô ta hấp hối, ra khỏi cửa rồi mới giết.”
Hạ An Lan mỉm cười, gật đầu: “Anh biết rồi, cậu không cần lo lắng, anh có tay sau.”
Hạ An Lan làm việc gì cũng đều giữ cho mình một đường lui.
Mặc dù anh không quá bận tâm đến chuyện này, cũng không để bụng, thế nhưng, dù sao Du Dực cũng đã nói thế rồi, anh sẽ không xử lý Hạ Như Sương trong nội bộ.
Cúp điện thoại, Hạ An Lan gọi điện cho thư ký vào.
“Trước tiên chưa xử lý Hạ Như Sương vội, chẳng phải cô ta một lòng muốn thoát ra hay sao? Gọi người cứu cô ta ra là xong.”
Thư ký sững người, sao thị trưởng lại đột nhiên thay đổi kế hoạch, lẽ nào ngài không muốn giết Hạ Như Sương nữa sao?
“Thị trưởng, ngài nói… sai người cứu cô ta ra?”
Hạ An Lan mỉm cười: “Đúng vậy, cứu cô ta ra, để... cô ta vượt ngục thành công là được.”
Thư ký hoàn toàn không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Lẽ nào thị trưởng bỗng nhiên ta thứ cho Hạ Như Sương rồi, điều này không hề khoa học.
“Đi đi, làm theo những gì tôi dặn.”
Thư ký lắc lắc đầu: “Vậy, tôi đi truyền đạt lại những gì ngài vừa nói với bọn họ?”
“Ừ.”
Thư ký đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.
…
Lúc nhận được mệnh lệnh, mấy người phụ trách tra hỏi Hạ Như Sương đang định dùng cực hình nặng, sau đó để Hạ Như Sương chết.
Sau đó lại nhận được mệnh lệnh này, bọn họ liền dừng tay lại.
“Thế bây giờ phải làm sao?”
“Còn làm sao nữa, làm theo lời thủ trưởng dặn.”
Một người trong số họ, nói với người đã từng tiếp cận với Hạ Như Sương rằng: “Cậu, tiếp tục tiếp cận cô ta, nói chuẩn bị cứu cô ta, rồi dẫn cô ta ra ngoài là xong.”
“Thế làm sao để cô ta vừa không nghi ngờ, vừa tin rằng tôi có thể cứu cô ta thoát ra?”
“Còn thế nào nữa, diễn kịch chứ sao.”
“Cậu đưa cái này cho cô ta uống, nói rằng, uống thuốc này vào, sẽ khiến cơ thể cô ta rơi vào trạng thái chết giả, sau đó, lúc cậu chuyển xác chết ra ngoài, sẽ âm thầm cứu cô ta thoát ra…”
“Ý này có vẻ không tồi.”