Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1241: Chương 1241: Rốt cuộc cũng rơi vào tay tôi




Đến giờ, Chu phu nhân đã coi như xong đời, bà ta đứng thẳng lên: “Hừ… Người nhà họ Hạ, không biết ý cậu là gì?”

Hạ An Lan mỉm cười: “Đã đến nước này rồi mà bà còn giả bộ, cảm thấy còn thú vị lắm sao?”

“Tôi biết gì chứ, tôi chỉ là một bà già, nửa đêm cậu dẫn người xông vào nơi tôi ở lại hỏi tôi muốn làm gì, chẳng lẽ luật pháp trong nước đều chỉ để trang trí thôi sao?”

Hạ An Lan thản nhiên liếc nhìn bà ta: “Chu phu nhân, bà khiêm tốn quá rồi, bà cũng không phải bà già bình thường. Nếu bà muốn tiếp tục giả vờ câm điếc thì tùy bà, nhưng tôi không có thời gian rảnh rỗi nói chuyện phiếm với bà đâu.”

Anh vỗ tay: “Mang người đi.”

Hạ An Lan quả thực không muốn nói với Chu phu nhân mấy lời vô nghĩa. Trong tay anh đã có chứng cớ phạm tội vô cùng xác thực, đã đủ để bà ta không thể phản kháng rồi. Nói nhiều với bà ta chỉ làm lãng phí thêm thời gian. Anh chỉ cần nói với bà ta rằng: Bà không trốn thoát được đâu.

Ân oán này dây dưa tới tận hai thế hệ, mây đen vần vũ trên đầu nhà họ Hạ cuối cùng cũng tan đi.

Người đi theo sau lưng Hạ An Lan nhanh chóng tiến lên cưỡng chế Chu phu nhân.

Chu phu nhân lập tức giãy giụa: “Tôi là công dân của nước Mỹ, các người không có quyền xử trí tôi, tôi yêu cầu được liên hệ với Đại sứ quán Mỹ.”

Hạ An Lan nhìn bà ta với vẻ mặt buồn cười: “Cái này không còn do bà quyết định nữa, cho dù bà muốn gặp thì cũng phải đợi khi bà nhận tội xong đã.”

Hạ An Lan khoát tay: “Đưa Chu phu nhân tới cục Cảnh sát đi.”

Chu phu nhân kêu: “Hạ An Lan, cậu không thể bắt tôi. Cậu có biết thân phận của tôi là gì không. Cậu cho rằng bắt tôi dễ thế sao? Tôi nói cho cậu biết, cậu làm thế này sẽ khiến quan hệ của hai quốc gia căng thẳng…”

Hạ An Lan ngắt lời bà ta: “Chu phu nhân, bà đừng có quá đề cao bản thân mình. Trong mắt tôi, bà chỉ là một người nước ngoài phạm tội ở nước chúng tôi mà thôi. Đất nước đã xây dựng nhiều năm như thế, cũng chưa phải là chưa từng xử tử tội phạm nước ngoài, cái này tôi không lạ lẫm đâu.”

Lời này làm cho cả người Chu phu nhân trong nháy mắt lạnh như băng, chết… Bà ta không biết Hạ An Lan đang dọa nạt mình hay nói thật nữa.

Trong nước đúng là đã từng xử tử rất nhiều tội phạm nước ngoài. Phía nước ngoài vẫn có một chút tiếng nói phản đối, nhưng ở trong nước lại chẳng có hiệu quả gì, bởi vì những người đó phạm tội rất nặng.

Nhưng bà ta… Bà ta… cũng không giết người, không buôn lậu thuốc phiện, bà ta không sao, nhất định không sao.

Chu phu nhân tỉnh táo lại: “Cậu đừng có đe dọa bà già này, tôi biết cậu có năng lực đó, vậy tôi chờ xem cậu có thể sử dụng luật pháp trong nước để phán tôi tội chết hay không.”

Hạ An Lan châm biếm: “Chu phu nhân quả đúng là người trải nhiều sóng gió, thật sự bình tĩnh. Hy vọng sau này bà cũng có thể tiếp tục bình tĩnh thế này.”

Cảnh sát mặc thường phục mang Chu phu nhân đi, bà ta nói một câu cuối cùng: “Bảo ba cậu tới gặp tôi.”

Hạ An Lan cười vang một tiếng: “Thực buồn cười, bà có tư cách gì gặp ba tôi? Huống chi… tôi cũng không dám đâu…”

Trong lòng Chu phu nhân vui vẻ, Hạ An Lan sợ ba hắn tới gặp bà ta chẳng lẽ bởi vì…

Mộng tưởng hão huyền của bà ta vừa dâng lên đã bị Hạ An Lan dội cho một gáo nước lạnh.

Anh nói: “Nếu để ba tôi nhìn thấy hung phạm đã làm ông ấy và con gái ông ấy chia cắt hai mươi năm trời, tôi sợ còn chưa gặp được thẩm phán thì bà đã bị ba tôi giết chết rồi.”

Chu phu nhân run rẩy.

Rốt cuộc Chu phu nhân cũng bị mang đi, Hạ An Lan nhìn nơi bà ta ở, cười lạnh.

Rốt cuộc bà già này cũng đã rơi vào tay anh.

Chuyện hai mươi năm trước cũng có thể được tính rõ ràng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.