Nói xong, cậu bé tự mình đi qua đó.
Nhạc Thính Phong đi rất nhanh, trong nháy mắt đã đến trước mặt cây cột đó: “Ra đi.”
Người đứng phía sau cây cột không hề nhúc nhích, mặt áp chặt vào cây cột.
Nhạc Thính Phong đứng khoanh tay nói: “Không đi ra là con đi đấy.”
Người phía sau cây cột vẫn không nhúc nhích nhưng hình như hai cái lá cây cắm trên đầu rung lên.
Nhạc Thính Phong cười ha hả: “Không ra thì thôi, con đi đây.”
Cậu bé vừa dứt lời, người đứng sau cột lập tức vọt ra.
Tô Ngưng Mi mặc một bộ đồ đẹp đẽ đắt tiền. Cô khoác một chiếc áo màu ka-ki, đeo trang sức ngọc bích, tranh điểm tinh tế, nhìn trông rất quý phái thanh lịch đoan trang, vô cùng thu hút, vô cùng xinh xắn.
Đương nhiên, trước đó nhất định phải bỏ qua hai chiếc lá đang cắm trên đầu cô đã.
Tô Ngưng Mi ngoan ngoãn đứng trước mặt Nhạc Thính Phong và Hạ An Lan. Khi cô cười hì hì trông rất hồn nhiên đáng yêu. Tô Ngưng Mi cười ngây ngô nói với Nhạc Thính Phong: “Hì hì, con trai, thật khéo. Con xem ở đây cũng có thể gặp con! Hôm nay thời tiết thật đẹp, hì hì…”
Tô Ngưng Mi thuận miệng nói láo, đoán chừng bản thân nói gì cô cũng không biết.
Cô chạy từ nhà đến trường chính là vì muốn chứng kiến thời khắc vinh quang của con trai. Không ngờ, chuyến đi này thật đáng giá. Vừa cô đến trường thì Nhạc Thính Phong đã sắp thi tiếng Anh xong, đứng trước bảng thông báo của trường, tận mắt chứng kiến Nhạc Thính Phong trở mình chỉ trong một lần như thế nào.
Lúc đó tâm trạng của Tô Ngưng Mi vui sướng muốn bay, bản thân cô đứng trước bảng thông báo vui mừng nhảy cẫng lên.
Chẳng mấy chốc là hết tiết, thành tích môn Ngữ văn của Nhạc Thính Phong được dán lên. Tô Ngưng Mi kích động hai tay khua khoắng, hận không thể nói với từng người một: Nhìn thấy chưa, đây là con trai tôi, con trai tôi đấy.
Cô không dám chạy thẳng đến gặp Nhạc Thính Phong, sợ ảnh hưởng đến việc làm bài của cậu bé, vẫn luôn đứng ở bên ngoài, trước bảng thông báo, đợi thành tích của Nhạc Thính Phong từ từ được dán lên.
Nếu như nói, thành tích môn Ngữ văn là một kinh ngạc vui mừng thì thành tích môn Toán chính là một niềm kinh ngạc cực lớn.
Tô Ngưng Mi khua khoắng hai tay giống như một đứa trẻ. Mặc dù không nhìn thấy con trai nhưng cô vẫn luôn cổ vũ cho cậu bé làm cho những học sinh đứng trước bảng thông báo tưởng rằng cô là một người tâm thần.
Tô Ngưng Mi nghĩ đợi con trai thi xong, cô sẽ lén lút về nhà trước, như thế thần không biết quỷ không hay, bọn họ sẽ không biết cô chạy đến đây.
Nhưng có lẽ con đường chứng kiến con trai trở mình khiến người ta quá phấn khích, quá mong ngóng, loại cảm giác này quá tốt đẹp, Tô Ngưng Mi rốt cuộc không muốn đi vẫn trì hoãn đến lúc Nhạc Thính Phong thi tiếng Anh xong.
Hơn nữa cô vẫn đứng từ xa nhìn bọn họ đi từ trong hội trường ra.
Để không bị con trai và… Hạ An Lan phát hiện, Tô Ngưng Mi tiện tay nhặt hai cái lá cây trên mặt đất cắm lên đầu, để làm vật ngụy trang, sau đó trốn sau cây cột.
Vốn dĩ cô cho rằng chắc chắc Nhạc Thính Phong sẽ không phát hiện nhanh như vậy, nhưng tuyệt đối không ngờ được cậu bé vừa bước ra khỏi hội trường đã nhìn thấy cô rồi.
Khiến cho Tô Ngưng Mi cảm thấy bản thân thật thất bại, nhanh như vậy đã bị bại lộ.
Nhạc Thính Phong hừ một tiếng: “Khéo sao? Sao con không cảm thấy khéo chút nào nhỉ?”
Cậu bé cau mày nhìn lá cây trên đầu Tô Ngưng Mi, lại còn là hai chiếc lá vàng đã rụng. Mẹ cậu có cần phải ngây thơ đến mức cho rằng chỉ cần cắm một cái lá cậu sẽ không nhìn thấy sao? Thật nghi ngờ với chỉ số IQ như vậy sao lại có đứa con trai thông mình như cậu được.