Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 949: Chương 949: Sao lại nỡ đánh một khuôn mặt đep trai thế này chứ?




Hai mắt Tô Ngưng Mi cứ đảo qua đảo lại, không dám nhìn thẳng vào mắt Hạ An Lan: “E hèm… như nhau, các anh đều như nhau,. Những lời đó của em… chỉ là nói thế thôi, không thì anh trai em sẽ giận mất. Anh ấy mà giận, chẳng may nghĩ quẩn thì phải làm sao?”

Hạ An Lan lấy hai tay ôm lấy hai bên đầu cô, anh cúi đầu hỏi: “Thế anh thì sao, em không lo rằng anh sẽ buồn sao?”

Tô Ngưng Mi liếm mép: “Anh…anh…” Chắc sẽ không đâu.

Anh nhìn không có vẻ gì là yếu đuối như vậy mà?

Hạ An Lan thay đổi kế sách, cố làm ra vẻ đau đớn: “Mi Mi, mặt anh đau quá, anh trai em đánh đó.”

Tô Ngưng Mi ngẩng đầu nhìn vết thương trên mặt anh, cực kỳ tiếc nuối, nói: “Đúng vậy, anh cả cũng thật là, khuôn mặt này của anh sao nỡ đánh được chứ, muốn đánh cũng đánh chỗ khác đừng đánh mặt chứ!”

Mặt đẹp như vậy, đánh bị thương rồi ảnh hưởng đến việc ngắm nhìn.

Hạ An Lan…

Anh cảm thấy mình cơ bản không nên hỏi câu đó! Bây giờ anh cực kỳ nghi ngờ, có phải Tô Ngưng Mi chỉ thích mỗi khuôn mặt của anh thôi không?

Rất nhanh, Tô Ngưng Mi đã ý thức được câu nói vừa nãy của mình có vẻ không đúng lắm, vội vàng hắng giọng nói: “E hèm, e hèm… ý của em là, anh trai em ra tay mạnh quá có phải không. Ít ra, bọn anh cũng là bạn bao nhiêu năm nay, sao có thể như vậy được chứ, không nên. Anh yên tâm tí nữa em sẽ bảo anh ấy!”

Trong lòng cô đang thầm lo lắng: Ai dà lúc nãy nói năng hấp tấp, chưa suy nghĩ đã nói, thế này Hạ An Lan nhất định sẽ nghĩ rằng vì khuôn mặt đẹp trai của anh, mà… cô mới thích anh.

Mặc dù đây là sự thật, nhưng cô cũng rất thích nội tâm của anh, thật đấy!

Hạ An Lan: “Mi Mi…”

Giọng nói của anh rất thảm thiết, Tô Ngưng Mi rụt cổ lại, cố gắng cười gượng gạo: “Anh yên tâm đi, thật đấy, anh yên tâm, nhất định em sẽ đứng về phía anh. Về sau, anh trai em tuyệt đối sẽ không bao giờ đánh anh nữa, thật mà.”

Tô Ngưng Mi vỗ vai Hạ An Lan: “Anh… anh cái đó, đừng buồn mà, vết thương trên mặt anh sẽ khỏi ngay thôi… Em đi lấy thuốc cho anh?”

Hạ An Lan không động đậy, vẫn cứ duy trì tư thế như lúc nãy, hai mắt nhìn tròng trọc vào Tô Ngưng Mi, ánh mắt rất phẫn uất.

Tô Ngưng Mi cười hihi, từ từ luồn xuống dưới, định chui qua hai cánh tay của Hạ An Lan ra ngoài.

Nhưng vô ích, Hạ An Lan không cho cô động đậy, dứt khoát nắm lấy hai cổ tay cô, túm gọn lên phía trên đầu cô, cố định lại!

Tô Ngưng Mi không động đậy được, đành nhìn Hạ An Lan cười ngây ngô.

Rốt cuộc thì anh ấy muốn làm gì?

Hạ An Lan nhìn thẳng vào cô, nói: “Anh đã thế này rồi, em cũng phải an ủi anh một chút chứ?’

Tô Ngưng Mi gật đầu: “An ủi? Được, nhất định sẽ an ủi… Anh bảo phải an ủi như thế nào? Em sẽ chiều anh hết, thật đấy.”

Hạ An Lan cọ cọ cằm anh vào trán cô: “Chuyện đó lẽ nào còn cần phải nói ra hay sao? Em không nên biểu lộ một chút thành ý của mình hay sao? Dù sao thì người đánh anh cũng là anh trai em.”

“Em…em…” Đầu có Tô Ngưng Mi có chút đơ đơ rồi, lúc này không biết nên phải biểu lộ thành ý như thế nào.

Cô hỏi dò: “Em bôi thuốc cho anh?”

“Thuốc? Cái đó không phải là điều em nên làm hay sao? Sao có thể coi là an ủi được?”

Tô Ngưng Mi vò đầu bứt tai nghĩ một lúc, bỗng nhiên lóe lên: “Em biết rồi.”

Cô chồm lên ôm lấy cổ Hạ An Lan, ngẩng đầu hôn môi anh: “Thế này… đã được chưa?”

Hạ An Lan có vẻ không thỏa mãn: “Tạm được, nhưng qua loa quá, anh không hề cảm nhận được thành ý của em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.