Tô Ngưng Mi thấy Hạ An Lan nói rất nghiêm túc, xem ra có vẻ không giống đang nói đùa: “Anh… anh đừng có lừa em, anh mà lừa em, em… sẽ giận anh đấy.”
Hạ An Lan cười nói: “Chuyện này thì sao anh phải lừa em, lừa em có tác dụng gì chứ? Hơn nữa tí nữa là bị bóc mẽ rồi, em nghĩ xem, nếu bọn anh nói chuyện rất không vui vẻ, thì sao con trai em lại dễ dàng buông tha cho anh như vậy, sau khi nói chuyện xong, anh lại còn có thể quay lại ngủ? Em có lẽ cũng biết, Thính Phong không phải là một đứa trẻ dễ tính như vậy.”
Tô Ngưng Mi ngẫm nghĩ: “Hình như… nói cũng có lý…”
Con trai cô cực kỳ trái tính trái nết, nhìn ai cũng không vừa mắt, chưa từng nể mặt bao giờ.
Tối qua sau khi Hạ AnLan ra ngoài, hình như rất lâu sau mới quay lại.
Nếu như Nhạc Thính Phong cực kỳ tức giận, thì chắc chắn sẽ đánh Hạ An Lan, hơn nữa, tuyệt đối không cho anh quay lại ngủ nữa.
Xem ra, những gì anh nói, có lẽ đều là thật!
Haizz, thật không ngờ rằng, con trai nói cực kỳ không thích Hạ An Lan, nhưng tiếp xúc với anh rồi, mọi chuyện lại khá ổn.
Cứ thế này, Tô Ngưng Mi cũng thấy có chút nhẹ nhõm
Không thì, lát nữa ngồi ăn cơm, mọi người nhìn nhau sẽ khó xử biết bao?
Hạ An Lan nói: “Đúng rồi, nói với em một chuyện, tối qua Thính Phong nói chuyện với anh rất lâu. Anh nói với thằng bé là, sáng nay nó có thể dậy muộn một chút, không cần vội vàng đi học. Lát nữa anh gọi điện cho cô giáo chủ nhiệm xin nghỉ học. Em có số điện thoại của cô giáo không?”
Tô Ngưng Mi gật đầu, “Có, có, anh không lừa em, hai người bọn anh thật sự… nói chuyện rất vui vẻ sao?”
“Tất nhiên là thật rồi, đợi thằng bé dậy rồi, em nhìn thấy hai người bọn anh là biết ngay.”
Cá nhân Hạ An Lan cảm thấy rất vui vẻ, dù sao thì anh cũng cảm thấy rất phấn khởi! Rất nhẹ nhõm, nhất là khi nhìn thấy con trai tương lai tức đến xù lông, tâm trạng anh lại càng tốt.
Tô Ngưng Mi cũng yên tâm được một nửa: “Thế thì tốt, thế thì tốt… anh cứ nghỉ ngơi đi, em xuống nhà đây.”
Cô vừa định đi, thì nghe thấy tiếng Hạ An Lan gọi lại: “Mi Mi, sao anh lại cảm thấy, sau khi ngủ cùng anh, em lại không quá để tâm đến anh nữa? Chắc không phải em muốn, ngủ rồi không chịu trách nhiệm đấy chứ? Em không nghĩ dùng bừa rồi vứt đi đấy chứ?”
Tô Ngưng Mi sững người, lắc đầu quầy quậy, “Thế á? Anh nghĩ ngợi nhiều quá rồi, em là loại người đó sao? Con người em rất chunh thủy rất có trách nhiệm. Em đi xuống nhà nấu cơm, anh nghỉ đi. Nếu như…Thính Phong tỉnh dậy rồi, thì anh qua chơi với thằng bé, tiếp tục vun đắp… tình cha con.”
Hạ An Lan nhướng mày, vun đắp tình cha con, cái này anh khá là thích, nghe thôi đã thấy thoái mái rồi.
“Được!”
Được thôi, nể câu “tình cảm cha con” đó của cô ấy, anh tạm thời không chấp với cô nữa.
Có điều, Hạ An Lan lại hỏi thêm một câu nữa: “Thật sự không phải thế sao?”
Tô Ngưng Mi gật đầu lia lịa: “Thật sự không phải thế, em lấy nhân cách của mình ra đảm bảo với anh, yên tâm nghỉ ngơi.”
Cửa phòng vừa đóng lại, một giây sau lại mở ra, Tô Ngưng Mi thò đầu vào, đỏ mặt nói: “Anh yên tâm, sau trải nghiệm tối hôm qua, em sẽ càng để tâm đến anh hơn, anh phải tự tin vào bản thân mình!”
Nói xong, Tô Ngưng Mi vội vàng rụt đầu lại chạy đi.
Hạ An Lan ngồi trên giường, xoa cằm nghĩ ngợi, cái này có phải là khen anh có kỹ thuật tốt, thể hình tốt, năng lực tốt đúng không?
Ừ, anh thừa nhận, anh quả thật rất giỏi.