Nhạc Thính Phong quả thực vô cùng khinh bỉ Hạ An Lan, con cáo già kia, có bản lĩnh thì đừng để tôi đi.
Thật ra cậu cũng nghĩ tới trường hợp sẽ thật sự quay về để xem Hạ An Lan sẽ xử lý ra sao.
“Đúng rồi, phía trường học bên kia, cháu có gì muốn nói với bạn bè không?”
Nhạc Thính Phong đáp lời: “Không có!”
Ngôi trường hiện tại mà cậu đang theo học là nơi mà cậu vô cùng chán ghét. Thầy giáo đáng ghét, bạn học cũng đáng ghét, cậu chả có gì để mà lưu luyến cả.
Nếu không phải vì vậy thì cậu quả thật đúng là không dễ dàng quyết định ra đi như vậy.
“Vậy ngày mai chú sẽ đi làm thủ tục chuyển trường cho cháu.”
Bữa cơm tối nay, Tô Ngưng Mi ăn vô cùng vui vẻ, vô cùng thoải mái. Con trai cô sắp rời đi nhưng cô hoàn toàn không có chút thương cảm nào cả, tâm tình thoải mái đến cực điểm.
Rất nhanh thôi, con trai cô sẽ được nắm bàn tay nhỏ bé của Thanh Ti để ngày ngày đi học, ai nha nha, nghĩ đến cảnh này Tô Ngưng Mi liền thấy vô cùng vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Hạ An Lan gọi điện thoại cho Du Dực, để Du Dực xử lý thật tốt chuyện nhập học cho Nhạc Thính Phong bên phía thủ đô.
Tô Ngưng Mi lôi kéo Nhạc Thính Phong sang một bên, thấp giọng nói: “Tới nhà người ta, con cũng không cần phải quá câu nệ... Ài, mẹ nói với con câu này làm gì chứ, dù sao con cũng sẽ không đến nỗi không được tự nhiên. Con chỉ cần nhớ kỹ câu này thôi, con là trúc mã của Thanh Ti, sau này lớn lên, trúc mã sẽ trở thành lão công nha.”
Nói xong, Tô Ngưng Mi kích động lôi lôi kéo kéo bàn tay Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong xoay người, xem thường nói: “Mẹ nghĩ xa quá rồi đó mẹ già ạ.”
Cái gì mà lão công chứ, cậu thật sự muốn nói với bà mẹ già của cậu rằng, hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, nghĩ nhiều thế lúc này thì chi bằng cố gắng suy nghĩ xem làm thế nào cùng Hạ An Lan sinh con gái thì hơn.
Tô Ngưng Mi chụp tay thằng con: “Xa cái gì mà xa, một chút cũng không xa nhé. Chuyện này chỉ cần đảo mắt một cái là có thể diễn ra, đi chịu trách nhiệm hay không chịu trách nhiệm... Con không thể để cho mẹ không lo lắng được hay sao...”
“Có mẹ ở đó, con dám nói không sao?”
“Biết thế là tốt rồi, đúng rồi, sau khi con tới thủ đô...” Giọng nói của Tô Ngưng Mi càng lúc càng thấp, chỉ có Nhạc Thính Phong có thể nghe được.
Giờ phút này Hạ An Lan đang nói tình huống của Nhạc Thính Phong cho Du Dực nghe.
“Chuyện học hành của Nhạc Thính Phong từ bây giờ về sau không phải là vấn đề, hơn nữa, thằng nhóc này chưa bao giờ chủ động gây ra rắc rối. Nếu thật sự gặp hoạ thì nhất định là do có người động đến điểm mấu chốt của thằng bé. Sau này nó đến nhà cậu, cậu cùng Tiểu Ái cố gắng chiếu cố nó một chút nhé.”
“Yên tâm đi, chuyện này không cần anh phải nói. Hôm nay em sẽ đi làm thủ tục nhập học cho Nhạc Thính Phong luôn.”
“Phía Thanh Ti thì đừng nói trước với con bé. Con bé thích Nhạc Thính Phong như vậy, đợi đến lúc thằng bé này đến rồi, cho con bé một nỗi bất ngờ đi.”
“Được...”
Dập điên thoại, Hạ An Lan quay đầu lại thấy hai mẹ con Tô Ngưng Mi vẫn đang thì thầm to nhỏ thì trong lòng hoài nghi, sao anh lại cảm thấy chuyến này Nhạc Thính Phong đi quá mức thuận lợi vậy nhỉ?
Vốn dĩ anh nghĩ chuyện này sẽ vô cùng khó khăn, thật không ngờ là, lại thoải mái đến thế này.
Nhưng mà anh cũng không muốn nghĩ đến mặt khác, anh nói: “Tốt lắm, phía Du Dực bên kia sẽ đi làm thủ tục trong hôm nay luôn, cháu qua đó thì nghỉ ngơi một ngày rồi hôm sau lập tức nhập học.”
Nhạc Thính Phong gật dầu: “Ừm...”
Chiều hôm đó, Hạ An Lan trực tiếp qua trường học một chuyến. Bên phía trường học còn tưởng rằng Nhạc Thính Phong đã chọn được lớp cho mình nên hiệu trưởng vô cùng vui vẻ tiến tới nghênh đón Hạ An Lan.
Kết quả, sau khi hàn huyên đôi ba câu, Hạ An Lan chính thức nói vào chủ đề chính.
Hiệu trưởng xoa xoa tay nói: “Thính Phong nghỉ ngơi hai ngày nay thế nào rồi? Cậu bé đã chọn được lớp học cho mình chưa vậy?”
Hạ An Lan gật đầu: “Đã nghỉ ngơi tốt rồi, nhưng mà cuối cùng thằng bé vẫn chưa chọn được lớp nào, mặt khác, hôm nay tôi đến đây là có việc khác.”
“Không chọn được sao, vậy... Vậy cũng không sao, cứ chậm rãi chọn là được. Vậy không biết hôm nay Hạ thị trưởng tới đây là vì việc gì?”
Hạ An Lan đáp lời: “Chuyển trường!”