Chết đi sống lại một lần, cô không thể tiếp tục ngu ngơ dại dột được nữa.
Lần này, nhất định phải làm rõ rốt cục thì do ân oán gì, khiến người đàn bà có tên Hạ Như Sương ấy không từ mọi thủ đoạn hãm hại cô, một kiếp chưa xong, vẫn còn tiếp tục một kiếp nữa.
Lần này, cô nhất định phải lấy lại công lý cho bản thân mình.
Cô hỏi: “Chồng ơi, thế bao giờ chúng ta quay về?”
Du Dực mỉm cười: “Trung thu là thời điểm tốt.”
...
Hải Thành vào buổi tối lão Đao chết, bao gồm cả các thành phố lân cận xung quanh Hải Thành đều rơi vào trạng thái khấn cấp, phong tỏa mọi lối ra vào ở đường bộ đường không đường biển.
Hạ An Lan dùng thủ đoạn dứt khoát, điều động một lực lượng quân đội vũ trang từ quân khu miền Nam, đường bộ là chính, trên không còn có viện trợ, căn cứ vào những tư liệu đã nắm được lúc trước, xử lý sào huyệt tay chân của lão Đạo trên một phạm vi lớn.
Anh hạ quyết tâm đã không làm thì thôi, đã làm thì phải nhổ tận gốc khối u độc ở Hải Thành.
Tối hôm đó, sào huyệt của lão Đao, casino dưới lòng đất, trung tâm tắm hơi, hộp đêm, quán bar, khách sạn… đều đang hoạt động bình thường, bỗng đột nhiên bị bao vây bởi binh lính không biết từ đâu đến, trên tay mỗi người đều có một khẩu súng, chỉ cần cầm vũ khí phản kháng, là có thể bắn mà không cần xin phép.
Mặc dù tay chân của lão Đao vô cùng hung hãn nhưng không thể hung hãn hơn quân đội vũ trang chính quy, những sự phản kháng lẻ tẻ đều bị đè bẹp bởi tiếng súng, không ai dám tự tìm đến cái chết nữa, tự giác vứt vũ khí xuống đầu hàng.
Những người có mặt ở hiện trường tối hôm đó đều bị bắt đến cục cảnh sát, bởi vì quá nhiều người bị bắt, cuối cùng phải huy động cả xe buýt đến áp giải.
Sau khi thông qua sự sàng lọc của cục cảnh sát, những người vô can được phóng thích.
Đêm hôm đó, nhiều con đường ở Hải Thành chưa từng tắt đèn.
Đêm hôm đó, Hạ An Lan ngồi suốt đêm ở văn phòng chỉ huy, cho đến sáng vẫn chưa từng chợp mắt.
Bởi vì có quá nhiều người liên quan đến vụ án, không chỉ liên quan đến một thành phố, thế nên thẩm tra xử lí vụ án không hề dễ dàng.
Có điều, may là đại đa số đều đã bị bắt, chỉ còn cần tra hỏi và bắt giữ những nghi phạm bỏ trốn.
Sau hai ngày, trại tạm giam của Hải Thành vẫn đầy ắp người.
Ngày nào thư kí cũng báo cáo với Hạ An Lan tình hình mới nhất và cả phản ứng của nhân dân thành phố.
Nhân dân Hải Thành biết được rằng chỉ trong một đêm, Thị trưởng mới đã quét sạch băng đảng xã hội đen do lão Đao cầm đầu thì lần lượt đốt pháo ăn mừng. Những cửa hàng đã nhiều năm bị lão Đao thu phí bảo vệ còn giăng các kiểu khẩu hiệu trước cửa, ví dụ như “Cảm ơn Thị trưởng Hạ trừ hại cho dân.”
Số cờ khen tặng mà tòa thị chính nhận được trong hai ngày nay nhiều hơn mười năm qua cộng lại.
Đi trên đường đều cảm nhận được niềm vui tỏa ra từ mỗi người dân thành phố, cảm giác còn vui hơn cả Tết.
Thư kí cầm một phần tài liệu sau khi thẩm vấn đến văn phòng Hạ An Lan: “Thị trưởng, lão Đao vừa chết, tay chân của lão đều loạn hết. Thông qua thẩm vấn, đại đa số đều khai hết những tội đã phạm phải nhiều năm nay, còn có một tên tình nghi phạm tội chính vẫn chưa bắt được nhưng đã phát lệnh truy nã toàn quốc, hơn nữa… Thị trưởng, đây là danh sách bộ phận quan chức có liên quan, ngài xem…”
Hạ An Lan xem một lượt, “Tiếp tục thẩm vấn, nhất định phải nhanh chóng bắt giữ tất cả những người có liên quan đến vụ án, ngoài ra, báo lên trên tất cả những quan chức có liên quan, bên kiểm điểm kỉ luật sẽ xử lí bọn họ.”
“Vâng!”
Thư kí lại nhớ đến một việc, nói: “Đúng rồi, một tay đàn em của lão Đao đã khai rằng, người mà Hạ Như Sương cầu lão Đao tìm kiếm có tên là Nhiếp Thu Sính, căn cứ vào lời khai của hắn, đó là một người phụ nữ trẻ, rất xinh đẹp, có điều ảnh không còn nữa.”
“Nhiếp Thu Sính?”