Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 392: Chương 392: Sự nũng nịu không cách nào chống cự




Chẳng qua là Du Dực khinh thường chế giễu một câu, lại không nghĩ rằng, Hạ An Lan lại thật sự trả lời anh: “Đường phố Hải Thành sạch sẽ, thế nhưng dưới đất lại nhiều thứ dơ bẩn, cũng nên dọn sạch đi.”

Du Dực lập tức hiểu được: “Anh là muốn xử lý thế lực ngầm ở Hải Thành?”

Anh nghe thấy giọng nói Hạ An Lan rất thật tình và kiên quyết: “Nếu tôi đã tới thì lúc đi, chung quy cũng muốn để cho dân chúng Hải Thành một thành phố sạch sẽ, ít nhất buổi tối ra cửa, không cần phải lo lắng gặp tai họa, đột nhiên bị một số phần tử ngoài vòng luật pháp cầm vũ khí lao ra đòi sống chết với nhau...”

Những lời nói này của Hạ An Lan, Du Dực bỗng cảm thấy, tuy người này là một chính khách có lòng dạ hiểm độc, nhưng lại thật sự có thể vì dân chúng làm mọi việc, thật sự cũng không thể coi là cực kỳ đáng ghét.

“Được, nếu Thị Trưởng Hạ nói như vậy rồi, tôi đương nhiên là sẽ hỗ trợ, nhưng là những chuyện khác, thứ lỗi cho tôi không thể giúp.”

Du Dực không tin, Hạ An Lan chỉ mời anh điều tra giúp.

Đoán chừng, anh ta chính là muốn anh hỗ trợ giết chết Đao gia trước tiên, Đao gia chết, thì tổ chức tội phạm có kỷ luật dưới tay ông ta, đương nhiên cũng sẽ như rắn mất đầu.

Cho dù dưới tình huống nào, bắt giặc phải bắt vua trước đều là đúng đắn.

Du Dực nói để ngăn chặn trước, điều này khiến cho Hạ An Lan lần đầu cảm thấy nói chuyện phiếm cùng một người, lại có loại cảm giác không nắm bắt được.

“Tốt... Vậy thì mời Cục Trưởng Du nhanh chóng hỗ trợ thu thập một chút bằng chứng phạm tội của Đao gia làm căn cứ xác thực...”

Hạ An Lan đang nói, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của cô bé vừa nghĩ tới trong điện thoại.

Thanh Ti hô to một tiếng: “Oa, Ba... ba xem, mới vừa rồi chỗ xe tải lớn đi qua, kéo theo lạc đà kìa.”

Tiếng nói thánh thót của Thanh Ti vang lên rất chân thật, kề sát cửa kính nhìn phía ngoài, vừa vặn nhìn thấy chính là một cái xe tải đi qua kéo theo lạc đà, cô bé lúc này cũng đã quên Du Dực còn đang nói chuyện điện thoại.

Nó làm nũng nói: “Ba, ba, tuần này chúng ta có thể đi vườn thú không? Con muốn thấy lạc đà.”

Du Dực đối với việc Thanh Ti làm nũng cho tới bây giờ cũng không có một chút sức chống cự, lúc này liền vội vàng nói: “Được, bảo bối muốn xem lạc đà, tuần này ba sẽ dẫn con đi.”

“Ba tốt nhất...”

Hạ An Lan nghe đầu điện thoại bên kia hai cha con nói chuyện với nhau, bỗng nhiên sinh ra một cái ý niệm trong đầu, muốn nhìn bộ dáng cô bé kia một chút.

Ý nghĩ này khiến cho Hạ An Lan cảm thấy mình có chút buồn cười, anh nghĩ, có lẽ anh thật sự quá nhớ Tiểu Ái.

Chỉ là... Nhiều năm như vậy, anh không phải là không gặp qua những cô bé khác, nhưng, lúc đối mặt với bọn chúng, tại sao anh chưa từng có ý nghĩ này?

Đến trường học, Du Dực nói: “Thị Trưởng Hạ, trước tiên cứ như vậy, tới trường học rồi, tôi muốn đưa con gái vào trường.”

“Được, trước tiên cứ như vậy, quay về tôi sẽ điện thoại lại cho anh.”

“Tạm biệt.”

Du Dực cúp điện thoại, bĩu môi.

Anh quay đầu hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Ti: “Đi đi, người nào bắt nạt con, nhớ phải nói với ba!”

“Vâng, tạm biệt ba...”

...

Hạ An Lan để điện thoại di động xuống, đột nhiên hỏi một câu: “Đúng rồi, con gái Du Dực, tên gọi là gì?”

Thư ký sửng sốt: “A...”

Thị Trưởng đây là đang hỏi tên một cô bé?

“Chuyện này tôi thật không rõ lắm, nếu không thì quay về tôi hỏi lại một chút... Thị Trưởng, ngài làm sao mà... Đột nhiên hỏi cái này nha?”

Hạ An Lan thản nhiên nói: “Không có gì.”

Đại khái là anh đột nhiên nghe được giọng nói của cô bé kia, chợt nhớ tới Tiểu Ái thôi.

Anh chậm rãi nhắm mắt lại, tiếng Thanh Ti non nớt làm nũng vang lên bên tai, trước kia, Tiểu Ái cũng làm nũng anh như vậy.

Giọng nói của cô bé kia khiến anh thấy nó với Tiểu Ái có dáng vẻ trùng hợp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.