“Vậy sao, vậy lát nữa nhất định ba phải ăn nhiều một chút.” Trong lòng ông Hạ nghĩ, ta cũng rất muốn được con gái nuôi béo tròn, ta chẳng ngại béo đâu.
Bà Hạ không nói chuyện, bà quay đều về phía nhà bếp.
Là một người mẹ, trong lòng bà có cả vui mừng, kiêu ngạo, cả chua xót.
Nếu Tiểu Ái không mất tích trong trận hỏa hoạn năm xưa, nếu nó vẫn lớn lên ở nhà họ Hạ, bà nghĩ bà sẽ không nỡ để con gái xuống bếp nấu cơm, Tiểu Ái có thể nấu những món ăn ngon, chắc có liên quan đến những năm qua.
Nhìn lại năm nay con bé mới 27 tuổi, nhưng Thanh Ti đã 8 tuổi rồi, điều này cho thấy lúc con bé 19 tuổi đã có Thanh Ti rồi.
19 tuổi, cái tuổi kiêu ngạo như một đóa hoa, đúng ra phải được bảo vệ trong hoa viên, ngây thơ hồn nhiên, theo đuổi lý tưởng, theo đuổi tình yêu của mình, nhưng… Tiểu Ái đã kết hôn sinh con rồi.
Bà Hạ không biết trước đây khi Tiểu Ái không ở bên cạnh bà đã trải qua những việc gì.
Nhưng trong lòng bà hiểu rất rõ, chẳng cần đoán cũng biết cuộc sống của con bé không được tốt.
Những gia đình bình thường ai lại để con gái kết hôn sớm thế?
Bà Hạ vừa nghĩ đến con gái mình mấy năm qua ở bên ngoài phải chịu cực khổ, trong lòng bà như dao cắt, bà thấy khó chịu và đau xót vô cùng.
Ông Hạ thấy Du Dực nói năng đỉnh đạc, càng nói càng cảm thấy đứa con rể này của mình rất khá, có kiến thức có tầm nhìn, dịu dàng với con gái mình, là một người rất tốt.
Bà Hạ đang đợi con gái ra, ba người đàn ông thì nói chuyện, trong phòng khách chỉ còn Hạ Như Sương lặng lẽ đứng một bên, lúc này ả cảm nhận được sự cô đơn thấu xương, tất cả mọi người như đã lãng quên ả, ả đứng bên đó cũng chẳng thể thu hút sự chú ý của họ.
Họ là người một nhà, chỉ có ả là kẻ cô độc, thế giới của họ, bất luận ả cố gắng thế nào cũng không bước vào được, họ cũng không cho phép ả bước chân vào.
Trong lòng Hạ Như Sương đang run lên, hận đến phát run, tất cả mọi người đang vây quanh mẹ con Nhiếp Thu Sính, như thể cô chính là bảo bối độc nhất vô nhị, còn ả… chính là rác rưởi.
Nếu Hạ Như Sương còn có thể nghĩ thoáng một chút, vào thời khắc thích hợp ả nên thành thật mà rời khỏi.
Nhưng ả không phải là người thật thà, ả là kẻ thích lợi dụng cơ hội, thích hãm hại người khác, ả cảm thấy lúc này phải tìm việc gì đó để làm, phải thu hút sự chú ý của họ.
Cuối cùng, Hạ Như Sương nói: “Cũng không thể để một mình Tiểu Ái nấu cơm, con đi giúp em ấy một tay.”
Du Dực ngắt lời: “Chị dâu, hay thôi đi, chúng tôi sao dám làm phiền chị đích thân ra tay, trước đây cả nhà bếp chị cũng không bước vào, chị đã đưa ba mẹ vợ tôi đến đây, ân tình này tôi đã nhận, xin cảm ơn, nhưng ở đây không còn việc gì nữa, tôi thấy chị nên mau về nhà xem thử đi.”
Ông Hạ nói tiếp: “Đúng đó, con nên đến bệnh viện xem trước đi, bảo tài xế đưa con đi, sáng sớm con phát sốt đưa chúng ta đến đây, đến giờ còn chưa nghỉ ngơi, đi khám bệnh trước đi.”
Du Dực chẳng có ý tốt gì, nhưng lời của ông Hạ là quan tâm thật sự.
Chỉ là, dù cho ông có quan tâm Hạ Như Sương hơn thì giờ ả nghe thấy đều là qua cầu rút ván, muốn đuổi ả đi thôi.
Hạ Như Sương nhìn sang bà Hạ và Hạ An Lan, cả ông Hạ cũng bảo ả đi, ả có nán lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng cứ đi như thế, ả không cam tâm, ả rất muốn biết tiếp theo Du Dực sẽ nói gì với ả.
Nhưng, ả biết, họ sẽ không để ả ở lại.