“Cậu nhóc, đừng như vậy. Chắc mẹ cháu đã nói với cháu, chú không phải là loại người như cháu nghĩ.”
Nhạc Thính Phong rất không khách khí nói: “Đúng, chú không phải loại người mà tôi nghĩ. Chú còn nham hiểm hơn nhiều. Mẹ tôi đầu óc đơn giản, bị dáng vẻ của chú lừa. Nhưng tôi có đầu óc, mọi người đều là đàn ông, trước mặt tôi chú giả vờ gì chứ. Chú còn giả vờ, tôi cũng sẽ không khách khí với chú.”
Hạ An Lan nhún nhún vai: “Vậy thì tiếc quá...”
“Tôi không muốn phí lời với chú. Để mẹ tôi đến nghe, tôi muốn nói chuyện với bà ấy.”
“Được...”
Hạ An Lan đặt ống nghe xuống một bên, đi vào nhà bếp: “Điện thoại của Thính Phong, nó muốn nói vài câu với em.”
Tô Ngưng Mi đang nhào bột, trên tay đều là bột, “Hả? Lúc này sao, em đang bận không đi được. Anh nói với nó, bảo nó ngoan ngoãn ăn cơm, đừng trốn học, lát nữa em nhào bột xong, sẽ gọi lại cho nó.”
Hạ An Lan gật đầu, đi trở ra cầm ống nghe: “Mẹ cậu đang nhào bột, hai tay đều dính bột. Cô ấy bảo chú nói với cháu, cô ấy không nghe được, bảo cháu ngoan ngoãn ăn cơm, không được trốn học, nếu có vấn đề gì, có thể nói trước với chú!”
Câu cuối, là Hạ An Lan tự thêm vào.
“Haha… Nói với chú, chú tưởng chú là ai chứ!” Nhạc Thính Phong tức đến mức muốn đập đồ. Mẹ cậu đúng là muốn trở mặt. Cậu gọi điện đến, bà lại không nghe, còn nói không có thời gian?
Nhạc Thính Phong tức giận thở ra. Trước đây sao cậu không biết mẹ cậu lại là người thấy sắc quên nghĩa như vậy chứ?
Cả con trai cũng không cần nữa? Thật lợi hại.
Hạ An Lan gật đầu: “Ừm, tạm thời vẫn chưa là ai.”
Nhạc Thính Phong sao lại không nghe ra ý của câu này chứ: “Tôi cảm ơn, không chỉ tạm thời, sau này chú cũng không thể là gì của tôi.”
Cậu chẳng có chút ấn tượng tốt nào với cái lão Hạ An Lan này. Cậu kiên quyết phản đối, người đàn ông này không thể trở thành cha kế của cậu.
Hạ An Lan cảm thấy nói chuyện với Nhạc Thính Phong rất vui, tuy tính khí rất xấu, nhưng thằng nhóc này rất thú vị.
Anh ý vị sâu xa nói: “Chuyện sau này, ai có thể nói trước được chứ, cháu còn nhỏ, sau này thời gian còn dài.”
Nhạc Thính Phong mắng một câu: “Lão lưu manh.”
Hạ An Lan ngồi xuống, định tiến hành một cuộc nói chuyện và giáo dục thân thiết, hữu nghị với Nhạc Thính Phong.
“Con trai, câu này nói hơi khó nghe rồi, sao chú lại là lưu manh chứ. Mẹ cháu từng nói chú là một người tốt, là một quân tử chân chính. Không tin đợi cô ấy nấu ăn xong, cháu đích thân hỏi cô ấy.”
Nhạc Thính Phong bĩu môi: “Haha... Mẹ tôi, bây giờ chú nói chú là người ngoài hành tinh, mẹ tôi cũng tin. Nhưng chú chỉ có thể gạt mẹ tôi thôi, gạt tôi, chú đừng mơ. Tôi sớm đã ở trước mặt mẹ tôi, vạch trần bộ mặt giả dối của chú rồi.”
“Xem ra, cháu cũng rất mong đợi gặp mặt chú.”
Nhạc Thính Phong mở miệng, xì, ông lão này có biết xấu hổ không vậy?
Câu nói của cậu, có ý này sao? Lão ấy lại xuyên tạc thành ý đó?
Liệu có phải người làm chính khách, đều giỏi ngụy biện như vậy không?
“Ai mong đợi chứ, một người lớn như chú, chú có thể đừng ở trước mặt một đứa trẻ như tôi, mặt dày vô sỉ như vậy có được không.”
Hạ An Lan mỉm cười: “Không phải cháu nói cháu là đàn ông sao, chú đối đãi với cháu như một người đàn ông, đây là, tôn trọng cơ bản nhất.”
Nhạc Thính Phong châm chọc nói: “Haha, vậy theo ý này của chú, tôi xem chú như một lão hồ ly, vậy chú nên biến thành một con hồ ly, dùng bản tôn nhìn tôi, như vậy mới xem như tôn trọng tôi phải không?”
Hạ An Lan nhíu mày, hừ, thằng nhóc này đúng là phản ứng rất nhanh, không tồi.