Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 548: Chương 548: Thần may mắn nhất định đang đứng bên cạnh cô




Ông Hạ vội vã rời đi, Hạ Như sương ôm chặt cánh tay mình, lạnh run lẩy bẩy.

Cô ta cúi đầu, cắn chặt hàm răng.

Đây chính là địa vị của cô ta trong ngôi nhà này. Cả người cô ta ướt đẫm, lạnh run lẩy bẩy, đã lâu như vậy cũng không có ai đem cho cô ta một cái khăn mặt khô. Ông Hạ thậm chí đến một câu hỏi han “Quần áo của con ướt hết rồi mau đi thay bộ đồ khác đi” cũng không có!

Hạ Như Sương cười lạnh, nguy cơ lần ngày nhất định sẽ được hóa giải.

Chỉ cần vượt qua giai đoạn khó khăn này, cô nhất định sẽ có tiền đồ rộng mở, sau cơn mưa trời lại sáng.

Còn về Nhiếp Thu Sính. Hừ!... Cô có cách, cô sẽ không cho phép con đàn bà đó tồn tại trong thế giới của cô quá lâu.

Người hầu gái đi đến: “Cô Như Sương, cô nên về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

Hạ Như Sương ngẩng đầu, vẻ hung ác trên mặt trong nháy mắt đã biến thành nụ cười dịu dàng yếu ớt: “Được. Vậy tôi lên lầu trước, phòng của tôi... vẫn còn chứ?”

Cô ta dè dặt hỏi.

Người hầu gái gật đầu: “Vẫn còn.”

“Cảm ơn.”

Hạ Như Sương lên lầu, mở cửa nhìn thấy phòng ngủ của mình trước khi lấy chồng, vẫn còn y nguyên không hề thay đổi gì. Trong phòng không có mùi ẩm mốc, có thể thấy là thường xuyên được dọn dẹp quét tước.

Hạ Như Sương hài lòng cong khóe môi, kế hoạch của cô ta đã thành công một nửa rồi.

Cô ta không tin đến lúc có sự che chở của ông Hạ, cho dù Hạ An Lan muốn đối phó với cô cũng có chút kiêng dè.

Bên phía ông Hạ, cô ta nhất định sẽ khiến mọi người cho rằng là cô ta tìm được Tiểu Ái đem về.

Cô ta chính là ân nhân của nhà họ Hạ bọn họ.

Hạ Như Sương cởi quần áo, đi vào phòng tắm.

Cô nhất định sẽ không có chuyện gì. Cô tin rằng thần may mắn đang đứng bên cạnh cô.

....

Ông Hạ trở về phòng, bà Hạ vẫn còn đang ngủ, chưa thức dậy.

Ông rất muốn gọi bà dậy, sau đó chia sẻ tin vui này với bà.

Nhưng ông lại không nỡ, bởi vì bây giờ vợ ông mỗi lần đều rất khó mới ngủ được.

Ông Hạ quá kích động, căn bản là không ngủ được, ông bèn ngồi bên cạnh giường chờ vợ ông tỉnh giấc.

Ông Hạ đã lớn tuổi, tinh lực vốn dĩ không tốt như vậy. Nhưng đêm nay, ông ngồi đợi ngẩn người từ đêm khuya cho đến lúc bên ngoài mưa tạnh trời sáng rõ cũng không thấy buồn ngủ. Thậm chí ông cũng không thấy mệt, vẫn cảm thấy vô cùng phấn chấn.

Gần 6 giờ sáng, bà Hạ mở mắt, nhìn thấy ông Hạ đang ngồi bên cạnh giường: “Sao thế? Hôm nay sao ông dậy sớm thế?”

Ông Hạ nắm chặt tay bà: “Bà nó à, tôi nói bà nghe chuyện này, bà phải chuẩn bị sẵn tâm lý nhé.”

Bà Hạ mỉm cười: “Chuyện gì thế, còn phải chuẩn bị sẵn tâm lý?”

“Tiểu Ái của chúng ta không chết.”

Nụ cười trên khuôn mặt bà Hạ trong nháy mắt cứng lại, hai mắt bà mở to: “Ông nói cái gì?””

“Tôi nói... Tiểu Ái - con gái chúng ta không chết, con bé vẫn còn sống. Con bé kết hôn rồi, có một cô con gái 8 tuổi giống hệt với con bé lúc còn nhỏ... Bà nó à, Tiểu Ái nhà chúng ta vẫn còn sống.”

Tay bà Hạ bắt đầu run rẩy: “Tôi đang nằm mơ đúng không? Nhất định là tôi đang nằm mơ đúng không?”

“Không phải là mơ, là thật. Đêm hôm qua, Như Sương chạy về đây nói với tôi. Nó nói nó nhìn thấy Tiểu Ái, con bé lớn lên giống hệt bà hồi còn trẻ. Bây giờ con bé đang ở Hải Thành.”

Bà Hạ gắt gao nắm lấy tay ông Hạ: “Ông không gạt tôi chứ? Ông nói đều là thật sao?”

Ông Hạ lắc đầu: “Không có, chuyện gì tôi cũng có thể gạt bà, chỉ riêng chuyện này sao tôi dám gạt bà chứ.”

Bà Hạ lẩm bẩm trong miêng: “Tiểu Ái, con gái của mẹ, Tiểu Ái... Tiểu Ái...”

Bà vội vén chăn lên: “Mau, chúng ta đi gặp con bé, đi ngay lập tức, một phút tôi cũng không đợi được nữa rồi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.