Cô nhìn thấy Thanh Ti thật sự rất thích, lại nói: “Bảo bối, nếu con thật sự thích, vậy sau này mẹ sẽ mua cho con, con có thể tự mình đạp xe như thế có được không?”
Thanh Ti nhìn thấy chiếc xe đó rõ ràng là kiểu dành cho các cô bé, con trai chắc sẽ chẳng chọn kiểu này.
Thanh Ti ngược lại chẳng hề thất vọng, “Ơ... dạ, vâng ạ.”
Cô bé ngẩng đầu hỏi: “Vậy anh Thính Phong anh thích màu gì?”
Nhạc Thính Phong không thèm nhìn những chiếc khác, chỉ nói một câu: “Màu hồng cũng rất đẹp.”
Nhiếp Thu Sính sững sờ một lúc, nói: “Thính Phong, con đừng chiều Thanh Ti. Con cứ chọn một chiếc mà con thích ấy.”
Nhạc Thính Phong cười nói: “Dì, con không chiều em ấy, con thật sự cảm thấy màu hồng rất đẹp, kiểu dáng này, cũng được ạ.”
Cậu vốn vô cảm với xe đạp, cậu thích ô tô, thích xe máy hơn.
Cậu thích kiểu cảm giác nhanh như chớp, không bị trói buộc. Xe đạp... Tốc độ quá chậm rồi.
Về xe đạp, tuy kiểu dáng và màu sắc này, quả đúng là... không thích hợp với cậu, nhưng, tiểu nha đầu này thích là được rồi.
Nếu cậu chạy kiểu nào cũng không sao, vậy sao lại không chọn một kiểu mà cô bé thích chứ.
Thanh Ti vui mừng, hai mắt cười híp thành một đường thẳng. “Anh, chúng ta thật sự sẽ mua chiếc này sao?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Ừm, em thích thì chúng ta sẽ mua chiếc này.”
Nhiếp Thu Sính đứng một bên theo dõi, bỗng chốc không biết nói thế nào. Cô vốn lo lắng Nhạc Thính Phong lần đầu đến nhà, sẽ cảm thấy tù túng, sẽ không thích ứng, nhưng không ngờ, đứa trẻ này sau khi đến nhà, thích ứng rất nhanh, chiều Thanh Ti còn hơn cả họ nữa.
Một cậu con trai lại có thể chấp nhận một chiếc xe đạp màu hồng. Cậu bé không sợ, sau này đi học bị bạn bè cười chê sao?
Nhiếp Thu Sính nói với cậu: “Thính Phong, con đừng miễn cưỡng bản thân?”
Nhạc Thính Phong cười nói: “Dạ không ạ, con không thấy miễn cưỡng, màu hồng thật sự rất đẹp.”
“Vậy... ”
Nhạc Thính Phong nói với nhân viên cửa hàng: “Lấy chiếc này đi.”
Cuối cùng, lúc Nhiếp Thu Sính chuẩn bị thanh toán, bị Nhạc Thính Phong ngăn lại.
“Dì ơi, cháu đến thủ đô chẳng mang theo quà gì cho Thanh Ti. Chiếc xe này, để cháu tự trả, xem như là quà cháu tặng cho Thanh Ti.”
Nhiếp Thu Sính đương nhiên không đồng ý, cô nói: “Cháu là một đứa bé sao có thể để cháu trả được.”
Nhưng, đều vô dụng, cô phát hiện cậu nhóc Thính Phong này, việc mà cậu đã thật sự muốn làm, người khác vốn không thể thay đổi. Khí chất của cậu nhóc chính là bá đạo như thế.
Sau khi mua xe xong, Thanh Ti nói với chủ tiệm, đòi một đóa hoa nhỏ bằng nhựa, đính vào giỏ xe phía trước.
“Anh Thính Phong, có đẹp không?”
Lông mày Nhạc Thính Phong giật giật một cái: “Đẹp.”
Nhiếp Thu Sính che mặt, câu này của Thính Phong, sao cô nghe cứ thấy mâu thuẫn sao ấy.
Chiều đến như vậy có tốt không?
...
Sau khi mua xong đồ, Nhiếp Thu Sính gọi điện bảo Du Dực đến đón.
Ba người ngồi trong một tiệm bánh ngọt nhỏ trong siêu thị đợi anh đến, đợi khoảng nửa tiếng, Du Dực đã xuất hiện.
Nhạc Thính Phong nói với họ: “Chú, dì, cháu nhớ đường, cháu sẽ chở Thanh Ti về.”
“Vâng vâng, con muốn để anh Thính Phong chở con về.”
Du Dực trực tiếp từ chối: “Không được, hai con là trẻ con, chạy xe không an toàn.”
Thanh Ti nũng nịu nói: “Ba ơi, con muốn ngồi xe đạp. Chúng con sẽ chú ý an toàn, nhất định sẽ không vượt đèn đỏ.”
Cuối cùng vẫn là Nhiếp Thu Sính ra mặt, mới có thể khiến Du Dực đồng ý.
Nhìn hai đứa nhỏ cưỡi xe đạp rời khỏi, Thanh Ti ngồi phía sau ôm lấy eo của Thính Phong.
Nhiếp Thu Sính nhìn theo bóng lưng của chúng: “Em chợt nhớ một câu nói.”
“Câu gì vậy?”
“Thanh mai trúc mã, hai đứa vô tư!”