Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1890: Chương 1890: Thầy đừng làm chủ nhiệm lớp nữa




Nếu chuyển trường thì ông ta thật sự sẽ khóc mất.

Thầy Tần còn muốn biện giải cho mình: “Thầy hiệu trưởng à, tôi… tôi cũng chỉ hy vọng nó có thể giúp các học sinh khác…”

Hiệu trưởng phất tay: “Giúp cái gì mà giúp, tôi còn không hiểu rõ tâm tư nhỏ mọn của thầy sao? Lớp đó là học sinh dạng gì chứ, tôi đã giao cho thầy tất cả những học sinh tốt nhất của năm ba rồi, những học sinh đó dù cần trợ giúp thì cũng là việc của người làm thầy như thầy, thầy muốn Nhạc Thính Phong giúp thầy cái gì hả? Trước kia tôi đã cảnh cáo thầy nhưng thầy cố tình không nghe, còn tìm thêm việc cho tôi nữa. Tôi nghĩ tốt nhất thầy đừng làm chủ nhiệm lớp nữa, nếu không cứ thế này thì các học sinh khác cũng sẽ xin chuyển đi hết.”

Thầy Tần luống cuống: “Thầy hiệu trưởng à, sao có thể làm như thế được, lúc trước không phải đã nói rõ ràng là chọn tôi làm chủ nhiệm lớp A rồi sao?”

Hiệu trưởng cười lạnh: “Đúng thế, đúng là đã phân xong rồi, chỉ cần thầy chẳng cần làm gì, chỉ cần đợi đến khi học sinh tốt nghiệp rồi thì thầy sẽ đạt được danh hiệu chủ nhiệm lớp xuất sắc nhất, nhưng thầy lại cố tình đi tìm đường chết.”

Học sinh giỏi nhất đều giao cho một giáo viên, nếu đổi thành chủ nhiệm khác thì đang nằm mơ cũng phải cười mà tỉnh lại.

Lớp như thế là dễ quản lý nhất, bởi vì anh không cần động viên học sinh tích cực học tập thì bọn nó cũng vẫn đua nhau học, căn bản chẳng cần đốc thúc. Chỉ cần nói sắp thi học kỳ rồi, mọi người phải cố gắng thì bọn nó sẽ lập tức hiểu ra và nỗ lực, khắc khổ học hành.

Một lớp như thế, bao nhiêu thầy cô cầu còn chẳng được. Nói theo cách của giáo viên chủ nhiệm thì chính là nằm cũng thắng.

Thầy Tần sợ tới mức sắc mặt cũng thay đổi: “Thầy hiệu trưởng à thầy hiệu trưởng, sau này tôi sẽ tuyệt đối không gây ra chuyện gì nữa đâu, tôi cam đoan sẽ làm một chủ nhiệm lớp thật tốt, kiên quyết sẽ không…”

Hiệu trưởng ngắt lời ông ta: “Giờ thầy cam đoan thì được gì chứ? Chậm rồi! Tôi đã giao học sinh giỏi nhất cho thầy, nhưng ngay ngày đầu tiên thầy đã gây ra chuyện tày trời như thế này, thầy bảo tôi phải tin thầy thế nào đây? Được rồi, thầy đi đi, chuyện này tôi sẽ không phạt thầy, nhưng chuyện chủ nhiệm lớp thì thầy đừng nghĩ nữa, tôi sẽ chọn một người khác. Đi ra ngoài đi, thấy thầy là thấy phiền.”

“Thầy hiệu trưởng, đây là chuyện đã quyết định rồi, nếu đột nhiên thay đổi thì kế hoạch của trường sẽ biến động. Hơn nữa, trừ tôi ra, năm ba làm gì còn ai có thể… có thể làm chủ nhiệm lớp A được nữa chứ?” Thầy Tần nghiến răng một cái rồi nói ra câu cuối cùng này.

Hiệu trưởng cười lạnh: “A, thầy nghĩ một mình thầy có thể làm ảnh hưởng tới kế hoạch của trường học cả một năm được sao? Đùa cái kiểu gì thế, thầy cô trong trường này còn nhiều, đừng tưởng chỉ có mình thầy mới có thể chủ nhiệm lớp A, người có năng lực như thầy không thiếu.”

Thầy Tần vô cùng hối hận: “Thầy hiệu trưởng, thầy hiệu trưởng, tôi không có ý đó, ý của tôi là… Tôi muốn nói là có thể cho tôi thêm một cơ hội không, tôi nhất định sẽ không xử sự như hôm nay nữa.”

Giờ ông ta hối hận muốn chết, không biết tại sao lúc ở trên lớp đầu óc lại nóng nảy, một lòng một dạ muốn đối đầu với Nhạc Thính Phong nữa.

Hiệu trưởng cả giận mắng: “Đi ra ngoài, giờ tôi không muốn nhìn thấy thầy, chuyện này cũng không thể nào xoay chuyển được nữa. Nếu còn dây dưa thì cậu cũng nghỉ luôn việc dạy ở năm ba đi.”

Hiệu trưởng cũng rất hối hận, sao lúc trước lại tin thầy Tần này như thế chứ, tin tưởng anh ta có thể dìu dắt được lớp A, có thể làm một chủ nhiệm lớp tốt.

Haizz, là ông ta không biết nhìn người rồi.

Thầy Tần tìm mọi cách dây dưa nhưng cuối cùng vẫn bị thầy hiệu trưởng đuổi ra ngoài.

Giờ ông ta lại hận thằng nhóc Nhạc Thính Phong kia, muốn đi thì cứ đi, tại sao còn kéo ông ta xuống nước nữa chứ.

Còn chẳng phải bảo nó làm lớp phó học tập nhưng nó không chịu làm thôi sao, chuyện này thì có gì to tát đâu cơ chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.