Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 971: Chương 971: Thế này là anh đang hại thắng bé đấy




“Thính Phong mới chỉ là một đứa trẻ, năm nay nó mới có 12 tuổi, nó vẫn chưa trưởng thành, lẽ nào anh muốn nó về sau cho dù đi đến bất cứ nơi đâu, cũng đều phải cõng trên lưng tội danh giết người hay sao? Lúc nãy tôi vẫn còn tưởng anh là một người cha dượng tốt, tưởng anh là người có học thức có văn hóa, không ngờ, anh lại như thế này. Cơ bản là anh không nghĩ tốt cho nó, anh đang hủy hoại cuộc đời nó!”

Hạ An Lan nhướng mày, ồ, cô giáo này có vẻ không tồi, xem ra rất có trách nhiệm.

“Cô giáo Ngô yên tâm, những điều cô vừa nói đều sẽ không xảy ra, có tôi ở đây, tôi sẽ không để con trai tôi phải gánh tội danh giết người nào cả. Hơn nữa, ông đây không phải đang muốn chết hay sao? Đã vậy thì, đành để con trai tôi giúp đỡ ông ta vậy.”

Cô giáo Ngô giật giật mí mắt, đây rốt cuộc là phụ huynh kiểu gì vậy, người lúc nãy ở trong văn phòng, lẽ nào là giả mạo?

“Không được, có tôi ở đây các người không được ra tay, nghe theo tôi hết, việc này vốn dĩ không nghiêm trọng như vậy, tại sao nhất định phải đẩy đến mức này?”

Hạ An Lan lướt mắt qua bốn người kia: “Cô giáo Ngô, tôi cảm thấy, việc này có lẽ cần phải hỏi bốn vị đây, các vị có ý đồ gì?”

Bọn họ ủ mưu tính toán như thế nào, Hạ An Lan chỉ mới liếc qua cũng đã hiểu ra ngay, chẳng qua chỉ là bắt nạt Thính Phong không có cha, bắt nạt mẹ cậu yếu đuối dễ tính, muốn tống tiền mà thôi.

Hehe, tính toán tốt lắm, đáng tiếc, đụng phải anh rồi!

Nhạc Thính Phong cho dù có không tốt đến đâu, nhưng đó cũng là con trai anh, tự anh được quyền dạy bảo, nhưng, người khác, đừng có ai nghĩ đến chuyện bắt nạt nó.

“Các vị đừng có nóng vội, nghe tôi nói đã có được không? Thính Phong, bỏ ghế xuống.” Cô giáo Ngô giật lấy chiếc ghế từ tay Thính Phong, không dám đặt xuống, sợ cậu lại nhấc lên.

Xóa bỏ xong nguy hiểm trước mắt, bốn vị phụ huynh đó lại bắt đầu làm ầm lên.

“Cô giáo Ngô, cô tự mình nhìn xem, cô nhìn xem bọn họ có thái độ kiểu gì vậy. Bọn họ sai rành rành ra đấy, kết cục lại còn bắt nạt dân thường chúng tôi, chẳng qua là cậy nhà có tí tiền bẩn thỉu?”

“Không tranh màn thầu cũng phải tranh lý lẽ, chuyện hôm nay nhất định phải làm cho ra nhẽ.”

“Đúng vậy, con gái tôi không thể để bọn họ bắt nạt không thế được.”

“Các vị ngậm mồm lại trước đã.” Cô giáo Ngô tức giận đáp.

“Khởi nguồn của chuyện này là do đâu, là các vị. Con gái các vị mới tí tuổi đầu đã không chăm chỉ học hành, mà lại muốn yêu sớm, gửi thư tình cho con trai nhà người ta. Con người ta từ chối thì có gì là sai? Là một giáo viên, tôi cảm thấy cháu không làm gì sai cả, con gái nhà các vị, không được dạy dỗ đàng hoàng, kết quả lại còn chạy đến đây gây gổ với con nhà người ta, các vị còn có thấy mình có lý chắc?”

Bốn vị phụ huynh bị nói đến hổ thẹn.

“Rõ ràng là nó…”

Cô giáo Ngô không cho họ cơ hội lên tiếng: “Sao nào, không từ chối, lẽ nào còn mong mỏi nó nhận lời hay sao? Lẽ nào các vị muốn con gái mình yêu sớm từ bây giờ?”

Không ai lên tiếng nữa, Hạ An Lan cười châm biếm, bốn người này mong con gái họ yêu Thính Phong quá đi ấy chứ.

Cô giáo Ngô tiếp tục nói: “Con gái bị sốc, chắc sẽ buồn bã, điều này là hết sức bình thường. Lúc này cần phụ huynh và giáo viên khuyên nhủ, chứ không phải gây gổ như các vị đây. Hôm nay tôi nói chắc chắn cho các vị biết, các vị cứ sồn sồn đòi trường chúng tôi trừng phạt Nhạc Thính Phong, không bao giờ, trường chúng tôi chưa đến nỗi không phân biệt được phải trái như vậy.”

Hạ An Lan âm thầm gật đầu, không tồi, xem ra lúc nãy anh lên lớp không tồi, thành công giúp cô giáo Ngô xây dựng một giá trị quan chuẩn xác.

“Nhưng… con gái tôi chịu tổn thất về mặt tinh thần…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.