Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 519: Chương 519: Thị trưởng hạ, có thể thả vợ tôi ra trước không ?




Nếu không phải Nhiếp Thu Sính còn mang theo Thanh Ti bên người, một mình không đánh nổi hai người đàn ông này, lại không bảo vệ được Thanh Ti, thì cô đã sớm đánh cho rồi. Đầu năm nay sao toàn người đáng ghét như vậy. Thoạt nhìn cũng ra dáng người gương mẫu, sao lại không phân biệt chuyện phải trái chứ?

Quả nhiên nói đến đàn ông, chồng cô vẫn là tốt nhất.

Du Dực ở trong lòng Nhiếp Thu Sính lại tăng thêm thập phần. Chồng của cô cho tới bây giờ ở bên ngoài vẫn không thèm liếc nhìn những cô gái khác, đừng nói tới chuyện cầm lấy tay người ta không buông ra như vậy.

Lưu manh!

Vị trí của Hạ An Lan trong lòng Nhiếp Thu Sính chính là hai chữ này.

Trên lầu hai này tất cả các phòng đều đã được bao trọn, người đi ngang qua rất ít. Nhất là vào lúc này, ngay cả một nhân viên phục vụ bê đồ ăn cũng không có. Nhiếp Thu Sính muốn tìm người giúp đỡ cũng không được.

Nhiếp Thu Sính kéo cánh tay Hạ An Lan: “Anh buông ra. Anh mà không buông tôi liền báo cảnh sát!”

Thư ký trợn mắt nhìn mu bàn tay Thị trưởng của bọn họ bị cào chảy ra thật nhiều máu, giống như bị mèo cào. Máu liên tục chảy ra khiến cậu ta nhìn cũng thấy đau. Nhưng Thị trưởng của bọn họ lại giống như hoàn toàn không có cảm giác, vẫn như trước cầm chặt lấy tay không chịu buông ra.

Cậu ta muốn khuyên Hạ An Lan buông, thế nhưng lại bị một tay của anh đẩy ra.

Ánh mắt của Hạ An Lan khóa chặt Nhiếp Thu Sính: “Xin cô nói cho tôi biết trước, cô là ai? Tôi chỉ muốn biết điều này!”

Cho dù thế nào Hạ An Lan cũng sẽ không buông tay. Đầu óc của anh càng ngày càng tỉnh táo, hoặc là nói chưa bao giờ anh tỉnh táo như lúc này.

Cô gái trẻ tuổi trước mắt, còn có đứa bé này, bọn họ sẽ tuyệt đối không thể không có một chút quan hệ nào với anh.

Anh không tin, trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy.

Cô bé giống Tiểu Ái hồi nhỏ như đúc. Mẹ cô bé lại càng càng giống với mẹ của anh lúc còn trẻ. Cho dù là từ trong một cái mô hình khắc ra cũng không thể giống như vậy.

Nếu như... nếu như năm đó Tiểu Ái không chết, vậy thì tuổi của nó bây giờ cũng vừa khớp với người mẹ trẻ tuổi trước mắt này.

Trái tim yên lặng nhiều năm của Hạ An Lan giờ phút này ra sức đập. Từng nhịp từng nhịp, âm thanh kia như tiếng trống kịch liệt gõ vang, từng tiếng đều khảm vào tai của anh.

Anh không thể thả cô ấy ra, càng không thể để cho bọn họ rời khỏi.

Anh nhất định phải biết rõ ràng.

Thanh Ti ở một bên nhìn sốt ruột. Cô bé cảm thấy ông bác này không phải là người xấu. Thế nhưng bác ấy một mực cầm tay mẹ không chịu buông.

Thanh Ti kéo vạt áo của Hạ An Lan: “Bác, bác thả mẹ con ra...”

Nhiếp Thu Sính nhìn thấy Thanh Ti vẫn dám đến chạm vào Hạ An Lan, vội nói: “Thanh Ti, trở về, nhanh đi gọi ba con, bảo ba con tới đây.”

Chỉ cần chồng của cô tới là có thể đem cái tên lưu manh này đánh gục trong chốc lát.

Thanh Ti gật đầu, quay người muốn đi tìm Du Dực.

Còn chưa chạy được hai bước, đã nhìn thấy một người đi đến từ phía trước, mắt cô bé sáng lên, còn chưa kêu ra tiếng đã thấy mặt anh âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thị trưởng Hạ, có thể thả vợ tôi ra trước không?”

Được lắm, vợ con không ở trước mặt có một lúc, đã bị người khác nắm lấy tay.

Nhìn thấy tay của Hạ An Lan, trong lòng của Du Dực liền tức giận, sớm đã quên lúc trước suy đoán cái gì. Bây giờ anh đã cảm thấy Hạ An Lan là một tên lưu manh, ban ngày ban mặt lại dám ra tay với bà xã của anh.

Hạ An Lan chợt ngẩng đầu, trông thấy Du Dực đi tới với vẻ mặt đầy tức giận, anh kinh ngạc nói: “Cậu nói, cô ấy là... vợ của cậu?”

Du Dực vặn chặt tay của Hạ An Lan. Sức lực mạnh mẽ khiến cho Hạ An Lan lúc này không thể không buông tay.

Anh mạnh mẽ ngăn Hạ An Lan ra, chặn ở ngay trước mặt Nhiếp Thu Sính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.