Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1215: Chương 1215: Thiếu gia, cậu nói xem nên thu thập cậu ta thế nào




“Cậu nói đi, cậu muốn thu thập cậu ta thế nào?”

Vệ sĩ B cũng vội vàng tỏ thái độ: “Đúng thế, thiếu gia, cậu ta rất đáng ăn đòn. Ngay cả cậu mà cũng dám đánh, cậu ta có biết cậu là ai không? Có khi nào cậu phải chịu tức giận thế này đâu?”

“Đúng thế, cậu bảo cậu ta nhường em gái tới nhà cậu ở vài ngày, đó là cậu cất nhắc họ. Bao nhiêu người muốn như thế còn không được, cậu ta lại còn tránh như tránh rắn rết.”

“Thiếu gia, tôi nghĩ nên để cho tên nhóc kia biết sự lợi hại của cậu…”

Hai người anh một câu, tôi một câu, không ngừng mắng mỏ, nói xấu Nhạc Thính Phong.

Lộ Tu Triệt nghe tới phát phiền, quát một tiếng: “Đều câm miệng cho tôi, cái này còn cần các anh nói sao?”

Trong đầu cậu ta đang nghĩ xem nên trả thù Nhạc Thính Phong như thế nào, bị bọn họ nói Đông nói Tây một hồi nên cuối cùng chẳng nghĩ ra được gì.

Bên mắt bị đánh vẫn còn hơi đau, có chút nóng rát nữa, cảm giác rất không tốt, đau tới mức làm cậu đứng ngồi không yên.

Cậu nhớ rõ lần đi bệnh viện gần nhất, hình như là hai, ba năm trước gì đó đi truyền dịch. Y tá là thực tập sinh không quen lấy mạch, chọc mũi kim tới hai lần cũng chưa vào được ven làm cậu đau tới mức khóc vang trời.

Sau đó cậu không bao giờ tiêm nữa, trong lòng vẫn còn bóng ma của lần truyền dịch kia.

Nhưng giờ Lộ Tu Triệt cảm thấy đau, so với một cú đấm này của Nhạc Thính Phong thì cái đau tiêm chọc đó chẳng là gì hết.

Vệ sĩ liên tục gật đầu: “Đúng, đúng, cái này không cần chúng tôi nói. Chúng tôi chỉ là tức giận quá mà thôi. Chúng tôi đã theo cậu mấy năm rồi, chưa từng thấy ai dám làm càn như thế, tức không thể nào chịu nổi.”

Vệ sĩ A đưa ra chủ ý: “Thiếu gia, ngày mai là thứ hai, không bằng cậu khiêng tất cả bàn học, ghế ngồi của Nhạc Thính Phong ra ngoài, xé hết sách vở của cậu ta, làm cậu ta ở trước mặt cả trường không nhấc đầu lên được.”

Lộ Tu Triệt bĩu môi coi thường: “Anh cho là mấy chuyện trẻ con này có tác dụng khi đối phó với Nhạc Thính Phong sao?”

Hiện tại cậu có thể chắc chắn, Nhạc Thính Phong cũng coi như người cùng một ruộc với mình, thằng nhóc này chắc chắn không phải ngọn đèn cạn dầu, mấy trò trẻ con này chắc chắn đã trải qua hết rồi, có đem ra dùng cũng vô dụng mà thôi.

Vệ sĩ B nói: “Vậy… Nghĩ cách nào để cậu ta cút đi, để cho cậu ta không thể tiếp tục học tập ở trường này nữa.”

Điều này đối với Lộ Tu Triệt mà nói là quá dễ dàng, trước kia cậu ta cũng đã từng đuổi học mấy học sinh đắc tội với mình rồi.

Lộ Tu Triệt đau tới mức phải hít sâu một hơi, sau đó trừng mắt với vệ sĩ B: “Anh thì biết cái gì.”

Bao nhiêu năm rồi cậu chưa gặp được người nào thú vị và có thể chơi được như Nhạc Thính Phong, tuy rằng bị ăn một đấm nhưng cậu cũng chẳng tức giận cho lắm.

Cho nên, cậu vẫn muốn tiếp tục làm bạn với Nhạc Thính Phong.

Đương nhiên, hiện tại cậu còn không biết, Nhạc Thính Phong đã quyết định không muốn làm bạn với cậu.

Lộ Tu Triệt xua tay nói với hai người họ: “Được rồi, các anh đừng có cằn nhằn nữa. Chuyện của Nhạc Thính Phong, các anh cũng đừng có can dự vào, tự tôi có tính toán của mình.” Tuy rằng còn chưa nghĩ ra những sớm muộn gì rồi cũng có cách.

“Nhưng mà… thiếu gia, hốc mắt của cậu bị thương thế kia… Nếu Lộ đổng mà thấy thì chắc chắn sẽ hỏi cho bằng được. Cậu cũng biết đấy, Lộ đổng rất quan tâm tới cậu. Nếu ông ấy biết Nhạc Thính Phong đánh cậu, sợ là ông ấy sẽ không tha cho thằng nhóc ấy đâu.”

Lộ Tu Triệt lại không lo lắng cái này, đó là cha của cậu, cậu nói cái gì thì chính là cái đó: “Vậy các anh đừng có nói ra nữa, chuyện này nếu ông ấy hỏi tôi, tôi sẽ tự có cách trả lời.”

Vệ sĩ gật đầu: “Vâng.”

6 giờ chiều vừa lúc là giờ tan tầm, phía trước hơi tắc đường, xe đi rất chậm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.