“Nhưng cô ta nói anh là Yến Tùng Nam?”
“Sao có thể được chứ, nếu tôi là Yến Tùng Nam thì vợ tôi đến đón tôi về nhà, tôi chắc chắn phải đi với các anh rồi, nhưng tôi không phải.”
Hai người họ chưa nói gì thì Yến Như Kha mở miệng cắn mạnh vào tay Yến Tùng Nam, đau đến nổi hắn ta phải buông cô ra.
Yến Như Kha nhanh chóng chạy đến sau lưng hai người họ: “Tôi không điên, tôi là Yến Như Kha, em gái của Yến Tùng Nam, anh ta chính là Yến Tùng Nam, anh ta không muốn đi với các anh nên lừa các anh …”
Hai người họ nghe thấy vậy, nghĩ cũng hiểu được phần nào, nói: “Nếu vậy, cậu chủ, chúng tôi không khách sáo nữa, tiểu thư Linh Chi nói rồi, cho dù là trói cũng phải trói cậu về.”
Yến Tùng Nam liền lùi lại về sau: “ Tôi đã nói rồi, tôi không phải, các người nếu bắt tôi đi, tôi sẽ báo cảnh sát đó.”
Yến Như Kha chỉ gường bệnh: “Các anh xem bệnh án trên đầu giường bệnh, trên đó để tên của anh ta …”
Hai người họ cũng không thèm nhìn bệnh án, họ đã tin lời của Yến Như Kha.
“Cậu chủ à, anh ngoan ngoãn về với chúng tôi đi, tính khí của tiểu thư Linh Chi anh cũng biết rồi đó, còn giằng co làm gì, anh một mình, còn chúng tôi 2 người, dù sao anh cũng không thoát nổi đâu, nếu không anh cũng khó xử, chúng tôi cũng khó xử, nếu anh ngoan ngoãn đi theo chúng tôi về, về rồi chúng tôi cũng sẽ không nói việc anh lừa chúng tôi được không?”
“Tại sao tôi phải tin tưởng các người, tôi nói rồi, tôi không phải …”
“Vậy cậu chủ đừng trách chúng tôi.”
Hai người họ cùng tiến về phía trước, một người túm lấy vai của Yến Tùng Nam, người còn lại rút một cuộn dây ni lông từ trong túi quần ra rồi trói tay hắn ta lại.
“Thả ra, các ngươi thả tôi ra.” Yến Tùng Nam giãy giũa.
“Đợi về đến Diệp gia, chúng tôi tự khắc sẽ thả anh ra, còn bây giờ, mời anh đi theo chúng tôi.”
Yến Như Kha nhìn Yến Tùng Nam bị hai người họ kéo đi ra xa, sau khi họ rời khỏi, cô mới nghĩ giờ cô phải làm sao?
Trong thành phố xa lạ này, cô ta không có một người quen nào hết, trên người không một cắc bạc, làm sao sống đây …
Yến Như Kha nghĩ đến ví tiền của Yến Tùng Nam, hắn ta bị bắt đi, chắc chắn không đem theo tiền.
Cô ta liền lục tìm đồ của Yến Tùng Nam.
Chỉ cần có tiền, cô không sợ gì nữa cả.
…
Yến Tùng Nam bị đẩy lên xe, tuy trong lòng hắn ta vẫn muốn trốn nhưng đã lên xe rồi thì hắn biết không còn cách nào trốn được nữa.
Xem ra lần này phải về thật rồi.
Thái độ Yến Tùng Nam dịu lại, hắn nói: “ Hai anh có thể cởi trói cho tôi không, tôi bảo đảm, sẽ hợp tác, dù sao thì cũng về nhà, như vậy không hay lắm.”
Trong mắt hai người họ tỏ vẻ khinh thường: “Lời của cậu chủ chúng tôi không dám tin.”
Yến Tùng Nam liền nói: “Người anh em, lúc nãy tôi không dám tin các anh là người nhà họ Diệp, tôi tưởng là kẻ thù, các anh không biết chân của tôi là bị người khác đánh gãy, không dễ gì mới phục hồi, tôi ở nhà họ Diệp lúc nào cũng thấy ngại, lúc trước không biết bao nhiêu lần tôi muốn vào Diệp gia mà vào không được, bây giờ bảo đón tôi về, tôi làm sao dám tin …”
Lời giải thích này của hắn khá là khôn ngoan, nghe có vẻ cũng hợp tình hợp lý.
Hai người họ cảm thấy hình như cũng có lý, ai cũng biết, Diệp gia căn bản không thừa nhận chồng của Diệp Linh Chi.
Do dự một lát, 2 người nói:” Vậy cậu chủ chịu khó một chút, khi đến nơi chúng tôi tự khắc cởi trói cho anh.”
Sau đó dù hắn có nói gì đi nữa cũng vô dụng.
Trời tối, xe về đế nhà họ Diệp, hai người họ gỡ dây trói trên tay hắn ra: “Tiểu thư đang đợi anh.”
Yến Tùng Nam nhìn qua cửa xe thấy khuôn mặt của Diệp Linh Chi như chỉ muốn xé xác mọi thứ.
Hắn nắm chặt tay, tiện nhân, mày đợi đấy, tao sẽ không để cả nhà của mày yên đâu.