Vừa bước xuống cả ông Hạ và bà Hạ đều quá kích động khóe mắt cứ đỏ đỏ.
Bà Hạ không nói nên lời, cứ mãi gật đầu.
Ông Hạ quay sang nói với Hạ Như Sương sắc mặt đang rất khó coi: “Như Sương, con mau… mau đưa chúng ta đi gặp Tiểu Ái.”
Trong lòng Hạ Như Sương đang hận, hai lão già này trong lòng chỉ biết nhớ đến Tiểu Ái, ai thèm quan tâm ả sống chết thế nào, ả sốt sắp 39 độ rồi, mang bệnh đưa họ về, trên máy bay khó chịu sắp chết, còn họ thì sao, vốn chẳng để ý sức khỏe của ả thế nào.
Nếu không phải vì ả đang muốn lợi dụng họ thoát khỏi ải khó khăn lần này, Hạ Như Sương thật muốn dùng chút chiêu trò để hai lão già này chết sớm.
Chân ả như đang đi trên vải bông, bước đi bước thấp bước cao, cảm giác có thể vấp ngã bất kỳ lúc nào, không chỉ thế, khung cảnh trước mắt cứ xuất hiện vô vàn bóng mờ, có lẽ do vừa từ máy bay xuống, cảm giác từ trên trời hạ phàm đó càng mạnh mẽ hơn.
Hạ Như Sương cố gắng chịu đựng, ả nhất định phải đưa họ đi gặp Nhiếp Thu Sính trước, nếu không, nếu bây giờ ngất đi, vậy tất cả mọi việc trước đây ả làm đều phí công.
Hạ Như Sương gật đầu: “Dạ, chúng ta… bây giờ chúng ta sẽ đi tìm Tiểu Ái, con biết em ấy đang ở đâu, chúng ta… ngồi taxi qua đó đi.”
Ông Hạ nôn nóng gặp con gái, vốn chẳng để ý quá nhiều đến Hạ Như Sương, hoặc có thể nói ông hoàn toàn không chú ý cô ta không được khỏe, ông thật sự rất nôn nóng gặp con gái của mình.
Ông Hạ đỡ bà Hạ, tài xế và cô giúp việc xách hành lý cùng ra khỏi sân bay.
Ở cửa sân bay trực tiếp ngồi taxi đến khách sạn.
Hạ Như Sương biết khách sạn mà Nhiếp Thu Sính đang ở, chỉ có điều ả không biết, bây giờ họ không còn ở đó nữa, Nhiếp Thu Sính và Hạ An Lan đã nhận nhau khi mà ả không hay biết rồi.
Trên đường Hạ Như Sương càng choáng hơn, vừa xuống máy bay đã ngồi taxi, khiến ả càng chóng mặt chỉ muốn nôn, buổi sáng ả chỉ uống một cốc sữa, chưa ăn gì cả, trên máy bay thì cứ nửa tỉnh nửa mê, không ăn cơm trưa trên máy bay, bây giờ ngồi xe cứ nôn ọe muốn ói, nhưng lại chẳng nôn ra được gì.
“Cô à, cố nhịn một chút tuyệt đối đừng nôn, chúng ta đang trên cầu cao tốc, không thể dừng xe, cô cố chịu nhé…”
Hạ Như Sương cả sức lực nói chuyện cũng chẳng còn, ả thật sự cảm thấy lần này khó chịu còn hơn khi ả sinh non nữa.
Không chỉ đau, mà là một cảm giác khó chịu đâm vào tim.
Ông Hạ nhìn thấy thế thì cảm thấy rất áy náy, dù gì cô cũng đang bệnh, nhưng ông ấy còn bảo cô dậy sớm mang bệnh ngồi máy bay cùng họ về, “Như Sương con sao rồi, hay là chúng ta đến bệnh viện đi?”
Hạ Như Sương khoát tay: “Không… không cần đâu chú, con không sao… không sao… chúng ta, đi gặp Tiểu Ái trước đã… Tiểu Ái mới quan trọng nhất!”
Ả không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để thể hiện bản thân.
Lão phu nhân ngồi bên cạnh ít nhiều cũng cảm thấy xúc động, bà ấy thở ra, chẳng nói gì, đợi gặp được Tiểu Ái, sẽ bảo tài xế đưa nó đến bệnh viện.
Trong lòng bà ấy, con gái của mình mới là quan trọng nhất.
Khó khăn lắm mới đến khách sạn, Hạ Như Sương được cô giúp việc đỡ đến trước quầy tiếp tân, “Cô à, tôi muốn tìm người, tìm… Nhiếp Thu Sính và Du Dực đang sống ở đây, hai vị này là ba mẹ của cô ấy, họ đến thăm con gái.”
Nhân viên phục vụ tra một hồi, lắc đầu, nói: “Xin lỗi, tiểu thư, họ đã trả phòng rồi.”
Hạ Như Sương kinh ngạc: “Cái gì, trả phòng rồi?”
“Vâng, trả phòng lúc trưa hôm qua.”