Lúc ăn cơm, Lộ Tu Triệt bỗng nhiên gọi nữ giúp phụ trách nấu ăn lại, hỏi: “Chị biết làm mấy món mà con gái thích ăn không?”
“Có, mấy cô gái thường thích ăn đồ ngọt.”
Mắt Lộ Tu Triệt sáng lên, nói: “Vậy thứ sáu làm cho tôi mấy món, nhất định phải là những món ngon nhất, nhìn cũng phải đẹp mắt nữa.”
“Vâng, thiếu gia.”
Lộ Tu Triệt cắn đũa, hôm đó cậu mang cho Thanh Ti nhiều đồ ăn ngon như thế, cô bé sẽ đồng ý chơi đùa cùng cậu.
Nghĩ tới Thanh Ti, Lộ Tu Triệt tự nhiên mong nhanh tới cuối tuần, đây là lần đầu tiên cậu nghĩ muốn chơi cùng một cô bé.
Nhưng mà, trước cuối tuần, cậu nhất định phải học thuộc 50 từ đơn đã.
Lộ Tu Triệt vội vàng ăn thêm hai miếng thịt, ăn nhiều một chút mới có sức học hành. Hôm nay học thuộc bảng chữ cái, mai là có thể bắt đầu học từ rồi.
Cậu tin rằng nhất định mình có thể làm được.
Buổi tối, ông Lộ vẫn không về nhà, vệ sĩ cảm thấy thật đáng tiếc, nếu ông ấy có thể nhìn thấy tiểu tổ tông bắt đầu thay tính đổi nết, chuyên tâm học hành thì sẽ rất vui.
Nhưng Lộ Tu Triệt cũng chẳng quan tâm lão ba có về nhà hay không. Cậu không có thời gian, cậu muốn học tập chăm chỉ.
Lần đầu tiên trong đời, Lộ Tu Triệt thức đêm không phải vì chơi game mà là để học bài.
Viết xong bảng chữ cái 20 lần, Lộ Tu Triệt lại viết thêm năm lần nữa, cảm thấy khá được rồi liền tìm một người giúp việc trong nhà biết một chút tiếng Anh bắt đầu dạy mình học từ ngữ.
Đêm đó, Lộ Tu Triệt học thâu đêm tới sáng, đến khi buồn ngủ không chịu được nữa mới lên giường.
…
Sáng hôm sau, lúc Lộ Tu Triệt dậy thì đã sắp 8 giờ, vừa nhìn giờ, cậu đã sợ tới mức vội vàng nhảy dựng dậy khỏi giường.
Toi rồi, đã muộn thế này rồi, chắc chắn không kịp vào lớp tiết đầu tiên rồi.
Lộ Tu Triệt rửa mặt lung tung, thay quần áo, cầm lấy cặp sách rồi phi xuống lầu.
Xuống tới nhà dưới, thấy vệ sĩ của mình, cậu quát: “Đã muộn thế này rồi, vì sao không gọi tôi dậy hả?”
“Thiếu gia, đêm qua cậu ngủ muộn nên chúng tôi nghĩ… để cậu ngủ thêm một chút.”
Lộ Tu Triệt phát cáu: “Ngủ cái gì mà ngủ, trễ luôn tiết đầu rồi…”
Vệ sĩ vội vàng đuổi theo: “Thiếu gia, thiếu gia… cậu đừng vội, ăn chút gì rồi hãy đi.”
“Còn ăn cái gì hả, mau chuẩn bị xe tới trường đi.”
Trong lòng vệ sĩ đã khiếp hãi tới trời long đất lở, tiểu tổ tông định thay đổi hoàn toàn sao? Bình thường cậu ấy toàn nói, “tôi không dậy nổi, các người đừng gọi nữa.”
Nếu ai dám quấy rầy cậu ngủ thì chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.
Về phần đi học ư? Học tập đâu có quan trọng bằng ngủ chứ.
Nhưng hôm nay, chỉ vì dậy muộn mà gấp tới như vậy, so với ngày hôm qua đúng là khác biệt tới nghiêng trời lệch đất.
Vội vàng chạy tới trường, tiết học đầu tiên đã sắp kết thúc.
Lộ Tu Triệt vội vàng đi vào chỗ ngồi, thấy Nhạc Thính Phong, cậu gãi gãi mũi với vẻ ngượng ngùng.
Rốt cuộc cũng hết tiết, cậu vội vàng giải thích: “À ừm… hôm nay tôi… không phải cố ý tới muộn đâu. Đêm qua tôi thức trắng để viết 20 lần bảng chữ cái nên sáng nay ngủ quên mất.
Nhạc Thính Phong hỏi cậu: “Viết xong rồi?”
“Xong rồi, tôi còn học được bảy từ mới.”
Lộ Tu Triệt lấy vở bài tập ra đưa cho Nhạc Thính Phong như dâng vật quý, “Cậu xem đi…”
Nhạc Thính Phong mở vở ra xem, gật đầu, Lộ Tu Triệt viết rất cẩn thận, rất đẹp, càng về sau viết càng ngay ngắn.
Về phần 7 từ mới kia thì bỏ qua, đều là từ đơn giản, chỉ là từ đơn do hai, ba chữ cái tổ hợp thành, hoàn toàn không khó.
Nhạc Thính Phong ngẩng đầu cười đáp: “Hôm nay lại ôn lại một chút, từ mới cũng không đơn giản nhé, mỗi từ phải do ít nhất 5 chữ cái ghép thành, nếu không thì không tính.