“Em...”
Tô Ngưng Mi lắp ba lắp bắp nói: “Việc đó em... Khụ khụ, thật ra, lúc đó em chỉ nói đại một câu thôi, em tưởng anh là lưu manh, em muốn nói gì đó, để anh mềm lòng mà tha cho em, thế nên… em...”
Hạ An Lan sao không nhìn ra Tô Ngưng Mi đang nói dối chứ, hình như cô cố ý lẩn tránh vấn đề này, nên rất hoang mang, sợ anh tiếp tục truy vấn.
Câu trả lời như thế, cho thấy, đúng là cô đã thích một người đàn ông rồi.
Trong lòng Hạ An Lan có chút khó chịu, hình như cô cũng có chút thích anh, lẽ nào cô đồng thời còn thích người khác?
Sắc mặt anh không thay đổi, gật đầu: “Hóa ra, là thế à, nhưng... Cái cớ này, hình như không tốt lắm, nếu thật sự lưu manh nghe thấy, chắc sẽ không nương tay đâu.”
Tô Ngưng Mi vội gật đầu: “Vậy... Lần sau em nhất định sẽ không nói như thế nữa.”
Hạ An Lan cười thành tiếng: “Em đúng là dễ thương, còn muốn có lần sau à. Anh thì lại mong, những trải nghiệm như vầy, em mãi mãi cũng không gặp lại nữa.”
Lời nói vô ý của anh, khiến Tô Ngưng Mi lại một lần nữa bị anh mê hoặc, “Em... Em cũng không muốn sẽ có lần nữa.”
Hạ An Lan cầm ly rượu lên: “Nào, mong em sau này, mãi bình an.”
Tô Ngưng Mi lại uống một ngụm thật ít, “Anh... Anh cũng vậy.”
“À, đúng rồi, anh... Ngày mai có cần phải bận rộn như hôm nay không?”
Hạ An Lan nói: “Cái này phải xem thời tiết ngày mai, nhân viên của Cục Khí Tượng nói, ngày mai lượng mưa sẽ giảm một ít. Anh sẽ cố gắng bảo người sau khi hết mưa, nhanh chóng giải quyết vấn đề ngập nước, đến lúc đó em có thể rời khỏi Hải Thành, có thể trực tiếp đi cao tốc. Chỉ là... nếu ngày mai lượng nước vẫn như hôm nay, vậy thì khó chút khó khăn.”
Tô Ngưng Mi thở dài: “Trận bão lần này, đến thật không đúng lúc.”
Nếu không phải vì đột nhiên có bão đến, bây giờ cô đã trở về nhà mẹ cô rồi, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Nghĩ lại, cô cũng không muốn thế.
Hạ An Lan an ủi cô: “Thiên tai nhân họa, khó mà đoán trước, sự cố và ngày mai em mãi mãi cũng không biết được cái nào sẽ đến trước, huống hồ lần này bị lỡ hai ngày, cũng không phải là chuyện xấu gì. Bất kỳ lúc nào, an toàn của một người cũng là quan trọng nhất, không phải sao? Bất luận thế nào ít nhất bây giờ chúng ta vẫn có thể ngồi cùng nhau ăn lẩu. Đây là một chuyện rất may mắn, không phải sao?”
Tô Ngưng Mi gật đầu: “Ừm, anh nói rất đúng...”
“Đúng rồi, lúc anh bước vào, em dùng bình hoa đánh anh, lúc đó em dùng sức rất mạnh, anh thật sự không sao chứ?”
Hạ An Lan lắc đầu: “Không sao, chút sức lực của em, làm sao có thể làm anh bị thương chứ.”
Vai trái của anh đúng là còn hơi đau đau. Lúc đó, sức lực của cô đúng là không nhỏ.
“Nếu có việc gì anh nhất định phải nói với em nhé.”
Hạ An Lan gật đầu: “Nhất định, nếu anh bị thương, chắc chắn sẽ nói với em, để em ở lại chăm sóc anh vài ngày, nấu cơm cho anh.”
Anh nói nửa thật nửa đùa, khuôn mặt mỉm cười làm Tô Ngưng Mi có hơi hoảng, vội cúi đầu xuống, bưng ly rượu lên, uống một ngụm.
Bất giác, uống hết cả ly rượu vào bụng, mặt cô đã đỏ lên rồi.
Hạ An Lan ngồi đối diện với cô, nhìn thấy rất rõ, ánh nến lung linh soi nét mặt cô, làm hai má cô ửng hồng, chiếu rọi càng làm động lòng người.
Trong mắt cô lấp lánh nước, đôi môi đỏ thắm, hình như đã bắt đầu ngà ngà say rồi, đầu lưỡi vô ý liếm khóe môi, cảnh tượng đó khiến tim của Hạ An Lan bỗng xao xuyến.