Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1256: Chương 1256: Tôi đã muốn coi cậu là bạn tốt nhất của mình




Chỉ kêu được một tiếng thì không gọi được nữa, tâm tình của cậu rất phức tạp, tức giận, khổ sở, thương tâm, nhiều nhất là khủng hoảng.

Nhiều năm như thế, cậu mới chỉ nhận định một người bạn là Nhạc Thính Phong, cũng rất thích người bạn này, không muốn mất đi. Nếu… thứ sáu mà cậu không học thuộc được 50 từ đơn, chẳng lẽ… Nhạc Thính Phong sẽ không chơi với cậu thật sao?

Lộ Tu Triệt nuốt nuốt nước bọt, trong lòng không yên.

Nhạc Thính Phong không nói đùa với cậu… Cậu ta thật sự sẽ…

Nếu Nhạc Thính Phong muốn đổi chỗ vào lúc mới chuyển đến, Lộ Tu Triệt sẽ rất vui vẻ.

Nhưng giờ, cậu chẳng vui vẻ nổi chút nào, bởi vì cậu đã coi Nhạc Thính Phong là bạn tốt nhất của mình.

Lộ Tu Triệt sợ hãi, vội vàng chạy về lớp. Vất vả lắm mới có được một người bạn, cậu không muốn giống như trước kia, cả ngày không tìm được một ai để nói chuyện cùng nữa.

Lộ Tu Triệt còn chưa về tới lớp thì chuông đã reo lên, tiết này là tiết tiếng Anh, cậu đi về chỗ ngồi của mình, liếc nhìn Nhạc Thính Phong một cái, thấy cậu ta cúi đầu đọc bài tiếng Anh trên sách.

Lộ Tu Triệt nhức đầu, muốn nói với cậu ta nhưng lại không biết phải nói cái gì.

Trên bục giảng, thầy tiếng Anh đang giảng bài, Lộ Tu Triệt nghe mà chẳng hiểu gì.

Nếu là bình thường thì chắc chắn cậu đã ngủ rồi, nhưng hôm nay cậu lại không ngủ, ngồi ở đó nhích tới nhích lui, sau đó lại pha trò.

Mười phút sau, Lộ Tu Triệt làm một hành động kỳ tích, đó là lấy ra một quyển sách tiếng Anh ở trong cặp. Cậu liếc nhìn sách của Nhạc Thính Phong, mở tới trang 98.

Lộ Tu Triệt cũng mở tới trang đó, trên sách toàn là từ tiếng Anh. Lộ Tu Triệt xem tới to cả đầu, mấy từ tiếng Anh này cậu không biết một từ nào. Cậu lật trước lật sau nhưng chẳng đọc được chữ nào hết.

Trong lòng Lộ Tu Triệt không khỏi buồn phiền, thế này thì bảo cậu học thế nào chứ? Cậu cũng chẳng biết phải học từ đâu.

Một tuần mà tận 50 từ đơn, cậu nghĩ cho dù có thức cả đêm thì cũng chẳng học nổi.

Lộ Tu Triệt thở dài, chẳng lẽ lần này chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhạc Thính Phong di chuyển chỗ ngồi sao?

Lộ Tu Triệt liếc nhìn Nhạc Thính Phong ghi chép gì đó trên sách giáo khoa rất chăm chú, hoàn toàn không để ý tới cậu.

Lòng tự trọng của tiểu thiếu gia lập tức bị đả kích nghiêm trọng.

Lộ Tu Triệt bĩu môi, hừ, không phải chỉ là tiếng Anh thôi sao? Tưởng cậu không học được chắc?

Nhạc Thính Phong, tên hỗn đản này, cứ chờ mà xem. Cậu không muốn cho tôi đi cùng tới công viên trò chơi cuối tuần này thì tôi càng không cho cậu được như ý muốn.

50 từ đơn thôi mà… nhưng… thật đúng là quá khó khăn! Lộ Tu Triệt vừa hùng hồn lập quyết tâm thì lại trở nên bi thương khôn tả.

Muốn học được mấy từ đơn này thì phải học bảng chữ cái ABCD trước đã.

Lộ Tu Triệt cảm thấy mình sắp hỏng mất, cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày mình đi học mấy cái này.

Cậu nghĩ mình chỉ cần ăn ngoan chơi vui là được rồi, không ngờ thế sự vô thường.

Xem ra, sau khi về nhà, phải nhờ lão ba tìm cho cậu vài vị giáo sư tiếng Anh tài ba để bổ túc kiến thức mới được. Nếu không, thứ sáu này chắc chắn không kịp, đến lúc đó kiểu gì cũng bị Nhạc Thính Phong chê cười đến chết.

Cậu không thể để Nhạc Thính Phong tiếp tục cười nhạo nữa. Cuối tuần này nhất định phải quang minh chính đại đi chơi với em Thanh Ti.

Lộ Tu Triệt cắn răng, chuyện Nhạc Thính Phong có thể làm thì cậu cũng có thể làm được, 50 từ tiếng Anh mà thôi, cậu tin là mình có thể hoàn thành.

Sau khi hạ quyết tâm, Lộ Tu Triệt chuẩn bị tốt tinh thần học tập. Nhưng mà… cậu cố vểnh tai nghe giáo viên giảng bài, được nửa tiết thì không chịu nổi nữa, ghé đầu nằm nghiêng xuống mặt bàn, từ từ nhắm hai mắt lại và chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.