Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 240: Chương 240: Tôi đông ý ly hon




Du Dực liếc mắt nhìn Yến Tùng Nam, trong ánh mắt lạnh lùng mang theo hàm ý khác.

Anh hy vọng Yến Tùng Nam đừng có ngu ngốc như thế, có thể hiểu được ý của anh; bằng không, anh sẽ thực sự ghì chết tên luật sư này. Mặc dù giải quyết hậu quả sẽ rất phiền phức, nhưng hôm nay anh nhất định phải để Nhiếp Thu Sính ly hôn với Yến Tùng Nam.

Yến Tùng Nam ngây người, trong đầu chợt lóe lên, trong nháy mắt hắn hiểu ra ý của Du Dực. Yến Tùng Nam vội vàng nói: “Anh mau buông tay. Anh thả luật sư Triệu ra. Anh muốn cái gì, tôi đều đồng ý với anh. Mạng người quan trọng, anh không thể làm như vậy... Luật sư Triệu chỉ là làm theo ý của Diệp gia, chuyện này không liên quan gì đến ông ấy. Anh đừng làm hại người vô tội”

Mặc dù luật sư Triệu đã gần như không thể hít thở, nhưng tai vẫn còn có thể nghe thấy âm thanh. Lời của Yến Tùng Nam khiến ông ta vô cùng kinh ngạc; đồng thời, cũng cảm thấy cảm động. Không ngờ, Yến Tùng Nam lại giúp ông ta.

Du Dực dùng sức kéo một cái. Luật sư Triệu cảm tưởng như cổ mình sắp gẫy, ông ta nghe thấy Du Dực nói: “Không ký tên? Không từ bỏ quyền nuôi con?”

Yến Tùng Nam khóc lóc, quỳ gối van xin: “Đại ca, đại ca... Tôi đồng ý với anh. Tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn ký vào thỏa thuận ly hôn. Tôi bảo đảm...”

Yến Tùng Nam thực sự đã quỳ dưới đất, liên tục dập đầu cầu xin Du Dực.

Từ vẻ mặt, động tác cho đến ngữ khí đều rất chân thật khiến người khác không thể nhìn ra nửa điểm giả dối.

Du Dực cười khẩy trong lòng, tên tiểu tử này xem ra vẫn còn chút đầu óc.

“Quyền nuôi con.”

Yến Tùng Nam lắc đầu lia lịa: “Không cần, không cần quyền nuôi con, cái gì cũng không cần. Anh bảo tôi làm gì thì tôi làm cái đó. Đây là... Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến luật sư Triệu, cầu xin anh, khoan hồng độ lượng, cầu xin anh... Đại ca, luật sư Triệu sắp chết rồi, cầu xin anh mau buông ông ấy ra đi... Anh nói gì, tôi đều đồng ý với anh.”

Luật sư Triệu thấy Yến Tùng Nam vì cứu ông ta lại quỳ gối cầu xin Du Dực, đồng ý ly hôn, từ bỏ quyền nuôi con. Điều này đối với một người sắp chết mà nói, chẳng khác nào là ơn tái sinh. Luật sư Triệu xem Yến Tùng Nam không khác gì chúa Giê-su.

Du Dực không hề buông tay ngay: “Đây chính là anh nói. Nếu như anh nuốt lời, đừng nói là ông ta, ngay cả anh cũng đừng mong thấy được mặt trời ngày mai”

Yến Tùng Nam gật đầu lia lịa: “Vâng. Vâng. Vâng. Tôi bảo đảm, tôi đã đồng ý với anh thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Bước ra khỏi cánh cửa này, những chuyện xảy ra ở đây, tôi tuyệt đối không nói cho người thứ tư biết. Chỉ cần. chỉ cần anh thả luật sư Triệu ra, chuyện gì cũng dễ bàn bạc”

Lúc này, Du Dực mới buông tay. Cổ họng vừa được thả lỏng, Luật sư Triệu lập tức ho khan. Ong ta há miệng không ngừng hít thở không khí.

Du Dực nhìn xuống ông ta, lạnh lùng nói: “Những lời hắn vừa nói ban nãy, ông đều nghe thấy rồi, tiếp theo phải làm thế nào, ông biết rồi chứ?”

Yến Tùng Nam vội vàng đỡ luật sư Triệu dậy: “Đại ca, chúng tôi biết rồi, biết rồi.”

“Không hỏi anh”

Cả đời luật sư Triệu trước giờ chưa từng bị nhục nhã như thế, nhưng cảm giác hoảng sợ khi kề cận cái chết ban nãy khiến ông ta rốt cuộc đã hiểu rõ, sống hóa ra lại là chuyện tốt đẹp đến vậy, chết thật đáng sợ.

Bây giờ nghe thấy giọng nói của Du Dực, ông ta liền thấy run.

Luật sư Triệu vội ôm lấy cổ, giọng khàn khàn nói: “Biết. Biết rồi!”

“Đợi lát nửa khi phiên toà bắt đầu, nếu như ông dám ăn nói lung tung, biết điều gì đang đợi ông rồi chứ?”

Luật sư Triệu: “Biết. Biết...”

Du Dực cúi người xuống, nhếch môi nói: “Tôi thấy ông vẫn còn chưa biết, tôi có thể ra tay với hai đứa con trai của Diệp Kiến Công thì đối với người nhà ông, tôi cũng có thể”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.