Vốn đã đủ đen đủi rồi, không ngờ Lộ Gia càng đổ thêm dầu vào lửa, một tháng 5000 đồng sinh hoạt phí, họ thật sự dám lấy ra. 5000 đồng này là ngọn cỏ cuối cùng nghiền nát Dư Mộng Nhân, khiến người xưa nay giỏi nhẫn nại như cô ta, cũng không thể tiếp tục nhịn thêm nữa, buột mồm chửi ầm lên.
Thư ký lắc đầu, lùi về sau một bước, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Chà chà, tôi thật không ngờ cô lại còn biết chê ít? Cô đang nghĩ gì chứ?”
“Một tháng 5000, năm nay, cô không cần làm gì cả một tháng có thể có 5000 cô phải biết đủ chứ? Nếu cô là 10 năm sau, lạm phát ghê gớm vật giá tăng cao, cô chê 5000 ít, vậy còn nói được. Năm nay, cô vẫn chê ít, cô muốn làm gì? Cô Dư tôi phải khuyên cô một câu, làm người phải biết đủ. Nếu ai có thể cho tôi một tháng 5000 mà không bảo tôi làm gì cả, tôi vui vẻ có thể ngày ngày đốt hương cho người ấy. Nếu cho tôi 5 vạn bảo tôi không làm gì cả, bảo tôi quỳ quỳ xuống gọi người đó là cha tôi cũng cam tâm tình nguyện, cô đừng không biết đủ.”
Thư ký đúng là không nói dối, nếu ai bảo hắn không phải làm gì cả, mỗi tháng còn có thể cho 5000, 5 vạn, hắn thật sự có thể gọi là cha.
Dư Mộng Nhân giờ đã bị kích động tới mức không còn lý trí rồi, cô nói: “Anh muốn thì anh tự lấy đi, tôi không cần, Lộ Gia họ đừng có ức hiếp người quá đáng… tốt nhất để lại sợi dây cuối cùng, không thì, ép quá rồi… không có lợi cho ai cả…”
Thư ký biết Dư Mộng Nhân sẽ không chịu nổi, cục diện này hắn sớm đã đoán được, lời nên nói, hắn cũng sớm có chuẩn bị tâm lý.
Hắn cũng không tức giận, cười ha ha một tiếng châm biếm: “Cô Dư, cái này cần, hay là không cần, đều không phải do cô nói, còn nữa, cô cũng phải biết hoàn cảnh của mình, đừng thật sự cho rằng, cô có điều kiện gì có thể nói với Lộ Gia. Tôi vừa nãy nói rồi, cô là thứ hàng gì, trong lòng cô còn chưa xác định sao?”
Thư ký ha ha một tiếng tiếp tục nói: “Cho cô 5000 cô còn chê ít? Khẩu vị này của cô có phải cũng quá lớn rồi không, đừng quá quá đáng? Được thôi, ông cụ chúng tôi nói rồi, nếu cô không cần, chỗ tiền này một xu cô cũng đừng hòng lấy. Dù sao, chính cô đã nói, cái cô coi trọng không phải tiền của Lộ Gia, để chúng tôi xem xem, cô vì tình yêu rốt cuộc có thể dũng cảm quên mình tới mức nào.”
Lời này của thư ký khiến Dư Mộng Nhân cảm giác tất cả hy vọng của bản thân đều tan vỡ hết rồi, nói chung Lộ Gia không thể vì dăm câu đôi điều của cô ta mà thay đổi quyết định này. Đặc biệt là lão già đó cứ giống như là một con rắn độc nguy hiểm, chỉ cần có ông ấy, thì sẽ không cho cô ta đường sống, cũng sẽ không để Lộ Hướng Đông tiếp xúc với cô ta.
5000 này, Lộ lão gia sở dĩ chịu cho không phải vì cảm thấy một người phụ nữ như cô ta nuôi con không dễ, mà là… ông ấy chính là cầm tiền này đập vào mặt cô ta. Ông ấy đang nói cho Dư Mộng Nhân, loại hàng như cô đến 5000 đồng cũng không đáng, cô cho rằng cô sinh con trai là có thể nói điều kiện với Lộ Gia sao?
Đừng vọng tưởng nữa. Nếu cô nói không cần, vậy thì cô đến 5000 đồng này cũng không lấy được, cô không có gì cả.
Ở thủ đô, không có tiền, muốn sống, nửa bước cũng khó đi, Dư Mộng Nhân rất muốn chỉ vào thư ký mắng to một tiếng: Cút cho tôi, tôi không cần tiền thối của các người. Nhưng, cô ta rốt cuộc cũng không mắng ra, vì cô ta không thể không có chỗ tiền thối này. Cứ coi như đó là cái để đập vào mặt cô, cô cũng phải cắn răng, quỳ xuống nhặt từng tờ, tiền đối phương vứt trên đất lên.