Tô Ngưng Mi ngồi bên cạnh nhìn hai người họ, trong lòng mưng thầm, không ngờ rằng hai người cũng khá hợp nhau. Mặc dù con trai cô xem ra không thích Hạ An Lan lắm, nhưng ít ra nó vẫn còn ngồi xuống an ổn ăn cơm, vẫn có thể đối đáp chọc ngoáy qua lại với Hạ An Lan được.
Đây là điều mà Tô Ngưng Mi không ngờ tới được. Cô hiểu rất rõ về con trai mình, nếu như cậu cực kỳ ghét một ai đó, thì cơ bản sẽ không cho đối phương bất cứ cơ hội nào nói chuyện với cậu, mà sẽ đuổi thẳng đi luôn, sao còn có thể để họ ngồi xuống ăn cơm, nói chuyện.
Sau khi ăn sáng, Tô Ngưng Mi tiễn họ ra ngoài.
“Có lẽ cô giáo chủ nhiệm sẽ nói những lời không được dễ nghe cho lắm, anh nghe là được rồi, đừng quá để bụng.”
Hạ An Lan gật đầu: “Yên tâm, anh sẽ chú ý, đây là lần đầu tiên anh làm phụ huynh, phải để lại ấn tượng tốt trong lòng cô giáo, sau này anh sẽ quen dần.”
Nghe hai người họ nói chuyện, Nhạc Thính Phong khẽ khịt mũi, quen dần? Yên tâm, sau này sẽ để chú quen với việc bị cô giáo phạt.
Sau khi chườm đá lạnh, cục sưng trên mặt Hạ An Lan đã đỡ hơn một chút, nhưng trông vẫn rất thảm, anh soi mình vào gương chiếu hậu, thở dài.
Nhạc Thính Phong khoanh tay ngồi cạnh, châm chọc: “Nhìn mặt chú thế này, mà mẹ cháu vẫn còn thích chú sao?”
“Yên tâm, yên tâm, chú dùng sức hấp dẫn để cuốn hút mẹ cháu, chứ không dùng mặt.”
“Lúc chú nói ra câu này, tự chú cũng tin sao?”
Hạ An Lan hít một hơi thật sâu: “Tất nhiên là chú tin rồi... chú khá tự tin vào bản thân mình.”
Nhạc Thính Phong thở hắt ra, tự tin?
“Chú tự tin như thế, vậy để cháu đấm cho hai phát nữa, đợi đến khi mặt chú bị đánh cho như đầu heo, chú xem mẹ cháu còn để mắt đến chú không.”
Hạ An Lan nói rất nghiêm túc: “Con trai, như thế là không được đâu. Chú là cha dượng của cháu, cháu đánh chú là không hay lắm nhỉ? Cháu mà như thế, đợi về đến nhà, mẹ sẽ không tha cho cháu đâu. Nếu để Thanh Ti nhà chú biết được, cháu đánh người bác mà con bé yêu quý nhất, thì có lẽ, nó sẽ không thích người anh như cháu nữa đâu.”
Nhạc Thính Phong nghe vậy, quay ngắt đầu đi không nhìn anh nữa: “Hức, ai thèm chứ?”
Đến trường rồi, tìm chỗ đỗ xe tạm thời, Hạ An Lan hỏi Nhạc Thính Phong: “Cháu đi cùng chú lên văn phòng, hay về lớp trước đã?”
Nhạc Thính Phong xốc cặp sách lên vai: “Cháu không dẫn chú đi, thì chú có biết văn phòng ở đâu không?”
“Không sao, chú có thể hỏi được mà.”
“Hehe... vác bộ mặt xấu xí thế này, vênh váo khắp nơi, chú không sợ mất mặt, cháu còn tự thấy mất mặt nữa là, theo sau.”
Nhạc Thính Phong dẫn Hạ An Lan đến thẳng văn phòng: “Cô giáo Ngô…”
Cô giáo Ngô ngẩng đầu nhìn Hạ An Lan, sững người một lúc: “Anh... là cha của Nhạc Thính Phong?”
Hạ An Lan gật đầu, mỉm cười: “Xin chào cô giáo Ngô, tôi chính là cha của Nhạc Thính Phong, xin lỗi đến muộn một chút.”
Cô giáo Ngô cảm thấy Hạ An Lan nhìn khá quen mặt, vội vàng nói: “Ồ… không, mời ngồi, Thính Phong em…”
“Cô giáo, vậy em về lớp học đã.”
“Đi đi, chăm chú nghe giảng, đừng có ngủ gật đấy!”
“Vâng!”
Sau khi Nhạc Thính Phong đi rồi, cô giáo Ngô nói với Hạ An Lan: “Nhạc tiên sinh, mời ngồi…”
Hạ An Lan mỉm cười: “Xin lỗi ngắt lời cô chút, tôi không phải họ Nhạc, tôi họ Hạ.”
“Nhưng anh không phải là bố của Nhạc Thính Phong sao?”
Hạ An Lan hắng giọng, cực kỳ tự hào đáp: “Tôi là cha dượng của cháu.”