Du Dực hỏi Hạ An Lan trước: “Hạ Như Sương người phụ nữ này, anh hiểu được cô ta bao nhiêu?”
Hạ An Lan tựa vào ghế, sự mệt mỏi trên khuôn mặt đã tản đi đôi chút, ánh mắt bỗng trở lạnh lẽo: “Trước đây, tôi cho rằng bản thân cũng xem như là hiểu cô ta, những điều tôi biết cũng không phải là ít. Nhưng mà bây giờ, tôi cảm thấy, hình như còn rất nhiều điều mà tôi không biết. Tôi đã đưa ảnh của Tiểu Ái cho Cục cảnh sát. Sau đó, bọn họ nói với tôi, thuộc hạ của Đao Gia thừa nhận người mà Hạ Như Sương sai bọn chúng tìm chính là Tiểu Ái.”
Hôm nay, anh đưa hình của Nhiếp Thu Sính cho Cục trưởng Cục cảnh sát, bảo bọn họ đi thẩm vấn thuộc hạ của Đao Gia một lần nữa, hỏi bọn chúng người ban đầu mà Hạ Như Sương sai bọn chúng tìm có phải chính là người trong ảnh không.
Quả nhiên, tên nào trông thấy người trong ảnh cũng đều gật đầu, nói chính là người con gái trong ảnh.
Điều này khiến cho Hạ An Lan càng ngày càng cảm thấy lạnh sống lưng.
Chuyện này, càng suy nghĩ kỹ càng, càng cảm thấy sợ hãi.
Anh không biết Tiểu Ái còn sống, nhưng Hạ Như Sương lại biết. Sau khi cô ta biết chẳng những không nói cho bọn họ, trái lại không tiếc lấy thân mình dụ dỗ Đao Gia để lão giúp cô ta đi tìm, cô ta muốn làm cái gì?
Theo như hiểu biết của Hạ An Lan đối với Hạ Như Sương, cô ta sẽ không đơn thuần là tìm người.
Người phụ nữ này, rốt cuộc đã làm gì sau lưng bọn họ? Cô ta còn biết những gì? Vì sao cô ta còn biết trước cả bọn họ?
Du Dực cười lạnh: “Hạ Như Sương biết, còn nhiều hơn những gì anh nghĩ rất nhiều. Đầu năm nay, tôi quen Thu Sính. Khi đó... thôi bỏ đi, những chuyện này nói ra thì dài, tôi nói ngắn gọn...”
“Đừng! Cậu kể tường tận cho tôi, tôi có thời gian nghe cậu kể. Cậu kể tôi nghe đi, chuyện trước kia của Tiểu Ái, tôi muốn nghe.”
Hạ An Lan biết rất ít chuyện trước kia của Nhiếp Thu Sính. Hôm nay từ trong miệng của Thanh Ti, anh đã biết được đôi chút. Bao nhiêu năm qua em gái của mình rốt cuộc trải qua cuộc sống như thế nào, anh đều muốn biết.
Du Dực liếc nhìn Hạ An Lan: “Anh chắc chắn? Tôi sợ anh nghe xong sẽ muốn giết người.”
“Nói đi, tôi rất muốn nghe.”
Du Dực gật đầu: “Được. Tôi sẽ kể cho anh nghe từng chuyện một. Bắt đầu nói từ khi cô ấy còn nhỏ đi. Năm đó, làm sao cô ấy sống sót trong trận hỏa hoạn năm đó, bây giờ chúng ta đều không biết. Nhưng sau đó, hình như cô ấy bị bán trao tay mấy lần, bị bán đến một thôn rất nghèo nằm phía dưới Lạc Thành và được một cặp vợ chồng già nuôi dưỡng. Cô ấy nói với tôi, lúc nhỏ mặc dù nghèo nhưng ít nhất cha mẹ nuôi còn yêu thương cô ấy. Sau đó... Lúc cô ấy vừa tròn 18 tuổi, cha mẹ cô ấy bị bệnh nặng, cô ấy không còn cách nào khác đành phải lấy Yến Tùng Nam. Cô ấy nói trong suốt quãng thời gian kể từ khi xuất giá cho đến tận khi gặp tôi là những tháng ngày đau khổ tủi nhục nhất của cô ấy, giống như đang sống trong địa ngục vậy...”
Du Dực không hề che giấu điều gì, anh chậm rãi kể lại cảnh ngộ của Nhiếp Thu Sính trong những năm qua.
“Đầu năm nay, tôi có nhiệm vụ phải ra ngoài, không cẩn thận bị thương, trốn trong chuồng gà sau nhà cô ấy. Sau khi cô ấy phát hiện đã cứu tôi, chính lúc đó tôi đã thích cô ấy. Sau đó, tôi quay trở về Thủ đô, chờ khi vết thương khá hơn, tôi vội vàng quay lại tìm cô ấy. Bây giờ tôi vẫn luôn cảm thấy vui mừng, may là khi đó tôi quay lại, nếu như chậm một chút nữa, có lẽ tôi vĩnh viễn không thể tìm được cô ấy rồi.”
“Tại sao?” Giọng của Hạ An Lan khàn đến mức gần như khiến người khác nghe không rõ chữ. Du Dực quay đầu nhìn Hạ An Lan. Hạ An Lan cúi đầu, nhìn không rõ cảm xúc, nhưng hai tay đặt trên đầu gối lại nắm thật chặt, khớp xương đều trắng bệch, bờ vai anh run lên.
Du Dực thở dài, nghe thấy những chuyện này Hạ An Lan nếu như không có phản ứng gì mới là lạ.
“Bởi vì Yến Tùng Nam đột nhiên trở về, cướp Thanh Ti đi, buộc Thu Sính phải đi Lạc Thành với hắn.”