Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1210: Chương 1210: Tôi nhận thua, cậu giỏi!




Lộ Tu Triệt cắn răng, người này sao lại đáng ghét như thế chứ?

Nhạc Thính Phong hỏi: “Tiếp không?”

“Tiếp… Đương nhiên là tiếp tục…” Lộ Tu Triệt thua không phục, cậu không cam lòng. Lúc trước khi tới đây cậu đã tràn đầy tin tưởng, quyết tâm thắng Nhạc Thính Phong, nhưng giờ thì tốt rồi, hoàn toàn trái ngược lại với những gì cậu nghĩ.

Cậu không tin Nhạc Thính Phong trò nào cũng chơi giỏi như thế được.

Lộ Tu Triệt không tin, nhưng trên đời này vốn luôn có một số chuyện không như người ta muốn. Cậu càng không tin thì lại càng không được như ý nguyện.

Thua liên tục mấy lần, vệ sĩ đều đã muốn lên tiếng khuyên tiểu tổ tông Lộ Tu Triệt nhà mình đừng đấu nữa, cậu không thắng nổi người ta đâu, vẫn nên thu tay lại thôi.

Lộ Tu Triệt đã muốn nghỉ chơi rồi, ánh mắt đỏ hồng lên, cậu không dám tin là mình lại thua thảm tới mức này.

Vì sao Nhạc Thính Phong đều chơi qua hết, vì sao trò nào cậu ta cũng có thể chơi giỏi như thế?

Lộ Tu Triệt luôn tự nhận mình là cao thủ chơi game, nhưng Nhạc Thính Phong lại còn chơi giỏi hơn.

Cậu chỉ Nhạc Thính Phong: “Nhạc Thính Phong, cậu… không phải cậu gian lận đấy chứ?”

Nhạc Thính Phong nhún vai: “Đại khái là đầu óc tôi nhanh nhạy hơn một chút mà thôi. Thời gian cũng không còn sớm nữa, sắp 5 giờ rồi, còn chơi nữa không, nếu không tôi phải về nhà.”

Lộ Tu Triệt không nghe ra Nhạc Thính Phong nói mình không có đầu óc, cậu nói: “Tiếp tục, đương nhiên phải tiếp tục.”

“Được, nhưng tôi chỉ có thể chơi với cậu tới 6 giờ thôi, trễ hơn không được, tôi phải về nhà.”

Vệ sĩ thấy Lộ Tu Triệt muốn nói gì đó thì vội vàng nhắc: “Thiếu gia…”

“Thiếu gia, cậu xem… có muốn đổi, chúng ta thay đổi cách thi đấu?”

Lộ Tu Triệt nhíu mày: “Tôi không…”

“Thiếu gia, cậu và Nhạc thiếu gia đã chơi lâu như thế, chắc cũng khát nước rồi, hay là chúng ta đi uống nước rồi hãy tiếp tục được không?”

Nhạc Thính Phong không nghĩ ngợi, dù sao có thi nữa thì kết quả cũng vẫn vậy thôi, chẳng có ý nghĩa gì hết.

Cậu rất muốn nói ra mấy lời đả kích Lộ Tu Triệt này, nhưng vì để có thể thuận lợi về nhà, ngẫm lại nên thôi thì hơn, cậu gật đầu: “Được…”

Lộ Tu Triệt cắn răng: “Đi, vậy đi uống gì đã.”

Đi lên lầu uống nước, gọi đồ ăn xong, Lộ Tu Triệt lại nảy ra một ý nghĩ: “Tôi nghĩ ra rồi, lần này chúng ta so cái khác đi.”

Nhạc Thính Phong ôm cánh tay ngồi ở đối diện cậu: “Cậu nghĩ tới cái gì khác sao?”

Lộ Tu Triệt cười ha ha, gọi người bán hàng tới: “Cho tôi 50 cốc Coca, cốc lớn.”

Nhạc Thính Phong và vệ sĩ đều sợ ngây ra. Không phải cậu ta muốn so uống coca đấy chứ? Cậu ta bị điên à?

Phục vụ nhanh chóng mang 50 cốc coca lên, Lộ Tu Triệt cười: “Trước cứ gọi ngần này đã, uống hết rồi lại tiếp tục gọi.”

Nhạc Thính Phong nhíu mày, hiển nhiên là cậu không thích kiểu đấu này.

Lộ Tu Triệt hất cằm, khiêu khích: “Thế nào, có dám tới không?”

Nhạc Thính Phong: “Cậu uống trước đi.”

Lộ Tu Triệt bưng một cốc lên, ừng ực ừng ực một hơi liền uống cạn cái cốc, uống xong còn nấc một cái.

Nhạc Thính Phong lại đẩy tiếp một cốc: “Tiếp tục.”

Lộ Tu Triệt nghĩ rằng mình uống trước cũng tốt, nửa chừng còn có thời gian nghỉ để tiêu hóa một chút.

Thế là cậu ta lại bưng lên uống, uống xong, Nhạc Thính Phong lại đẩy tiếp một cốc tới. Lộ Tu Triệt uống liền tới cốc thứ tư, tới cốc thứ năm liền không uống nổi nữa, đồ uống có ga làm cho bụng cậu trướng lên, không ngừng nấc.

“Cậu bảo tôi uống, cậu… hức, sao cậu lại không uống?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.