Thư ký gật đầu: “Vâng”
Anh ta do dự một chút, nói: “Nhưng mà... Hôm nay khi cô ta đến đây, còn dẫn theo đứa nhỏ... nói là... Đứa bé nhớ bác, nên muốn đến gặp anh.”
Ánh mắt Hạ An Lan khinh thường: “Bác? Mặt cô ta cũng dày thật.”
Lời này vừa ra, thư ký đã biết nên làm thế nào.
Vị mợ cả này của nhà họ Du ở Hải Thành, gặp ai cũng chỉ muốn rêu rao mình là con gái nhà họ Hạ, người ngoài đều coi cô ta như con gái ruột của nhà họ Hạ, nhưng mà trong thực tế, Thị Trưởng bọn họ căn bản luôn luôn khinh thường cô ta, thậm chí có thể nói là chán ghét đến cực điểm.
Ngay cả khi cô ta mang theo đứa nhỏ đến để xin một chút nhân tình, Thị Trưởng cùng lười nói với cô ta dù chỉ là một lời. Nhưng da mặt của Hạ Như Sương quả thực đã dày đến mức làm người ta không dám khen tặng, mặc kệ người ta có đồng ý không, cô ta vẫn cố sống cố chết quấn lấy.
Nhưng mà, Thị Trưởng đã nói vậy rồi, thư ký đương nhiên hiểu được ngày mai nên đối đãi thế nào với Hạ Như Sương.
...
Giờ phút này cuộc sống của Hạ Như Sương cũng không quá yên ổn, thường ngày ở nhà họ Du, lúc nào ả cũng nói mình được sủng ái cỡ nào, có địa vị thế nào ở nhà họ Hạ, hai ông bà nhà họ Hạ, còn có cả vị anh trai tương lai rộng mở kia đối xử với cô ta tốt như thế nào. Vì thế, Hạ An Lan vừa tới Hải Thành nhậm chức, hai ông bà nhà họ Du lập tức muốn cô ta mời Hạ An Lan về nhà, chuyện này nếu để bên ngoài biết thì mặt mũi của nhà bọn họ sẽ lớn hơn, về sau ai cũng sẽ phải coi trọng bọn họ, không dám chống đối, ngáng chân nhà họ Du ở Hải Thành.
Nhưng mà, đến tận hôm nay, Hạ Như Sương vẫn không thể mời được Hạ An Lan về nhà. Tuy rằng, lúc trước cô ta đã lấy một lý do vô cùng tốt rằng Hạ An Lan vì vừa đến Hải Thành, chưa hiểu rõ tình huống nơi này, hơn nữa, Thị Trưởng tiền nhiệm là bị bắt vì tham nhũng, để lại không ít cục diện khó khăn, nên hiện giờ Hạ An Lan phải làm việc công trước, việc tư gác lại để sau. Lúc đầu, người nhà họ Du rất tin tưởng lý do này của cô ta, nhưng đã qua nhiều ngày rồi mà cô ta như cũ vẫn không có chút động tĩnh nào. Hơn nữa, cho dù Hạ An Lan kia muốn tránh chuyện rắc rối, tránh nhà họ Du bọn họ đã đành, sao ngay cả Hạ Như Sương cũng không thể gặp được Hạ An Lan dù chỉ một lần? Chuyện này có vẻ không hợp lý chút nào.
Du phụ đã ngầm thử Hạ Như Sương vài chuyện, ông cũng hoài nghi việc cô ta liệu có được sủng ái ở nhà họ Hạ thật như lời cô ta nói hay không. Hạ Như Sương lần nào cũng khéo léo ứng biến vượt qua được, nhưng cô ta biết rõ, ứng phó kiểu này chỉ là tạm thời, một ngày còn không gặp được Hạ An Lan thì chắc chắn cô ả không vượt qua được cửa kiểm tra này.
Lòng Hạ Như Sương vô cùng sốt ruột, Hạ An Lan bên này không lo được, Nhiếp Thu Sính bên kia cũng không hề có chút manh mối nào, Diệp Kiến Công chỉ điều tra ra được rằng cô ta đi theo người đàn ông không biết chui từ đâu ra kia về phương Bắc, còn chuyện bọn họ đi đến nơi nào thì không hề hay biết.
Hạ Như Sương trong lòng oán hận, hy vọng gã đàn ông dẫn Nhiếp Thu Sính đi là kẻ lừa đảo, buôn người, tốt nhất là đem cô ta bán đến nơi thôn quê hẻo lánh chốn thâm sơn rừng thẳm, cả đời không thể nào thoát ra được. Hiện giờ, Hạ Như Sương chỉ có thể buông tay mặc kệ chuyện của Nhiếp Thu Sính, việc không gặp được Hạ An Lan mới là nan đề trước mắt của cô ta, cô ta đã gọi điện nhờ ông Hạ để nhờ hỗ trợ nhưng cũng không thành.
Rơi vào đường cùng, Hạ Như Sương tự mình suy nghĩ biện pháp. Buổi tối khi đi ngủ, chồng cô ta liền hỏi: “Như Sương à, anh vợ...”
Anh ta còn chưa hỏi hết câu, vẻ mặt Hạ Như Sương đã chán ghét, quát lớn: “Anh nghĩ rằng Lan ca nhà tôi là người suốt ngày nhàn rỗi không có việc gì làm à? Nhà họ Du ư, anh thực sự nghĩ là bọn họ để nhà họ Du của anh vào mắt à? Anh có biết lần này Lan ca đến Hải Thành làm gì không, đây là bước đệm để sau này anh ấy kế nhiệm vị trí Tổng Thống, hiện giờ tất cả mọi người đều theo dõi anh ấy, từng bước đi của anh ấy đều không thể sai lầm được, anh ấy cũng không thể gần gũi với bất cứ ai.”