Suy nghĩ này, làm Tô Ngưng Mi đỏ mặt, ây da, cô thật hư quá, sao lại có suy nghĩ lộ liễu như vậy chứ.
Nhưng, cô vẫn không nhịn nổi mà gật đầu, thật muốn lập tức có một đứa con gái, thật muốn nhanh chóng sinh ra một tiểu cô nương, thật muốn có một đứa con gái ngoan...
Nhạc Thính Phong ở đối diện nghe thấy thì bĩu môi, muốn có con gái, hai người nói muốn là muốn à, xì, tốt nhất sinh ra một tiểu tử thối, còn gây chuyện nhiều hơn cậu, sau đó làm hai người phiền chết, xem hai người còn muốn có con không!
Nhạc Thính Phong dữ tợn nhai miếng thịt bò trong miệng, xem miếng thịt bò như Hạ An Lan, cắn chết lão, cắn chết lão!
Bữa cơm này, Nhạc Thính Phong đã ăn rất nhiều, đồng thời cũng ăn một bụng tức.
Bây giờ cậu thật muốn trong một đêm sẽ lớn lên, như vậy cậu sẽ không phải xem sắc mặt của Hạ An Lan, cũng không cần thấy, lão và mẹ cậu hai người đều có tuổi rồi còn giở trò yêu đương trước mặt cậu!
Hai người ở đối diện anh anh em em, lão hồ ly Hạ An Lan đó còn ở trước mặt cậu, đút dồ ăn cho mẹ cậu, lúc mới bắt đầu còn khiêm tốn một chút, chỉ gắp thức ăn bỏ vào bát, sau đó… dứt khoát trực tiếp đưa đến trước miệng. Nhìn thấy cảnh tình tứ ấy, Nhạc Thính Phong thật muốn lật bàn.
Cậu thật muốn hỏi thẳng một câu, ông dứt khoát ăn thay cho mẹ tôi chẳng phải được rồi sao?
Cuối cùng, cậu nghe thấy âm thanh Hạ An Lan đặt đũa xuống, sau đó hỏi cậu: “Thính Phong ăn xong rồi à?”
Nhạc Thính Phong ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn anh: “Xong rồi.”
Hạ An Lan đứng dậy: “Đi dạo quanh vườn cho tiêu đi, tối nay chúng ta học bổ túc tiếng Anh.”
Khuôn mặt Tô Ngưng Mi dịu dàng nhìn con trai: “Thính Phong, đi đi, buổi tối học hành cho tốt, mẹ làm bữa khuya cho con. Tối nay con muốn ăn gì? ”
Nhạc Thính Phong đứng bật dậy: “Con chẳng muốn ăn gì cả!”
Sắc mặt Hạ An Lan thay đổi, lên giọng một chút: “Thính Phong...”
Tuy giọng nói chẳng phải cao lắm, nghe ra cũng rất bình thường, nhưng Nhạc Thính Phong đã nghe thấy sự uy hiếp trong đó!
Có lẽ do đã sống chung với Hạ An Lan hai ngày nay, cậu đã hiểu rõ tính tình của lão hồ ly này, biết rõ lúc nào anh đang uy hiếp cậu, thế nên vừa nghe đã nhận ra ngay!
Khóe môi Nhạc Thính Phong hơi cong lên, đây là đang chê vừa nãy ngữ khí cậu nói quá tệ sao, cậu hít thở sâu một cái, quay người sang nhìn Tô Ngưng Mi cười rất ngoan ngoãn, sau đó dịu giọng nói: “Mẹ, con vừa ăn cơm xong, con đã ăn rất no rồi, tạm thời không muốn ăn thêm gì cả, mẹ đừng bận rộn nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi!”
Tô Ngưng Mi sững sờ, vừa nãy dáng vẻ còn đang rất không tốt, sao đột nhiên đã trời quang mây tạnh rồi?
“Con...”
Nhạc Thính Phong thành thành thật thật nói: “Mẹ, mẹ nên nhanh chóng về nghỉ ngơi đi, đắp mặt nạ, nghỉ ngơi cho tốt, mẹ yên tâm, con sẽ học hành thật tốt.”
Tô Ngưng Mi kích động gật đầu: “Vậy... Mẹ sẽ đi nghỉ ngơi trước, Thính Phong có thể nhìn thấy con cải tà quy chính, mẹ thật sự rất vui. Con trai, mẹ rất mong chờ, có thể nhìn thấy ngày con nhận giấy khen trước mặt cả lớp! Nếu có thể nhìn thấy khung cảnh đó, mẹ thật sự có nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh dậy.”
Trong lòng Nhạc Thính Phong khinh thường, cuối cùng trên miệng đã hỏi một câu: “Còn vui hơn việc sắp tới mẹ sẽ sinh một đứa con gái sao? ”
Tô Ngưng Mi nói ngay chẳng cần suy nghĩ: “Đều như nhau, có thể nhìn thấy giấy khen của con, và sinh được một đứa con gái mẹ đều vui như nhau, chẳng ai thua kém ai.”
Câu trả lời này, khiến trong lòng Nhạc Thính Phong thắt lại, lẽ nào trong lòng mẹ cậu mà nói… nhìn thấy cậu nhận giấy khen, lại quan trọng thế sao?
Nhạc Thính Phong biết rõ hơn ai hết, mẹ cậu muốn một đứa con gái nhiều thế nào, đã trở thành fan cuồng của các cô bé rồi, trên đường nhìn thấy một cô bé xinh đẹp cũng đi không nổi nữa.
Trước đây cậu còn nghĩ, nếu cậu là một đứa con gái thì không biết sẽ được yêu chiều đến mức nào nữa!