Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1617: Chương 1617: Trên ghế có kim, đau quá!




Tình huống này so với tưởng tượng của Dư Viễn Phàm thật quá khác biệt. Cậu ta cảm thấy mình là học sinh xuất sắc như thế, thầy cô chắc chắn sẽ phải giới thiệu mình với cả lớp thật tử tế, nói không chừng còn có thể cho cậu đảm nhiệm một chức vụ trong ban cán sự lớp.

Đám học sinh nghe thấy chừng đó thành tích của cậu, tất cả đều sẽ trở nên vô cùng sùng bái cậu ta.

Nhưng không ngờ, bất luận cô giáo hay học sinh, tất cả từ trên xuống dưới ở cái trường này đều như không hợp với cậu vậy. Dư Viễn Phàm nén lửa giận, không lẽ cái trường này căn bản không thèm để ý tới học sinh giỏi hay sao?

Ngay lúc Dư Viễn Phàm đang xấu hổ đến không chịu nổi, tiếng chuông vang lên, thầy giáo dạy Số học theo tiếng chuông mà bước vào lớp học

Thầy giáo Số học thấy Dư Viễn Phàm còn đứng trên lối đi, “Này, em kia, mới tới hay sao? Đừng có đứng đó nữa, mau ngồi xuống đi.”

Dư Viễn Phàm đành phải kiên trì bước tới chỗ trống, sau đó… ngồi xuống!

Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt liếc nhìn nhau, từ giờ sẽ càng lúc chơi càng vui đây.

Thầy giáo Số học bắt đầu giảng bài. Dư Viễn Phàm sau khi ngồi xuống liền cảm thấy như có chút không đúng, dưới đùi không hiểu sao cứ có cảm giác như bị thứ gì vướng vướng.

Bởi vì cảm giác không quá rõ rệt, Dư Viễn Phàm cũng không phản ứng quá mạnh. Ngày đầu tiên nhập học, cậu cũng muốn để lại cho thầy giáo ấn tượng tốt, liền lấy sách vở ra nghe thầy giáo giảng bài.

Dư Viễn Phàm phát hiện sách giáo khoa năm hai ở trường này so với ở trường cũ có chút khác nhau. Hơn nữa bài mà thầy giáo đang giảng, cậu vừa nghe liền có chút bối rối, dường như nghe không hiểu. Tóm lại, không giống như trước kia.

Dư Viễn Phàm biết, chuyển trường trong cùng một thành phố còn khó tránh được sự khác biệt, nữa là chuyển từ thành phố nọ sang thành phố kia.

Chỗ cậu ta ở trước kia dù cũng là thành phố, nhưng so với thủ đô thì chênh lệch vẫn rất nhiều.

Dư Viễn Phàm cố gắng lờ đi sự khó chịu trên chân, tập trung tinh thần để nghe giảng. Nhưng cậu dần phát hiện, thầy giáo giảng bài càng lúc càng đi xa, giảng một ít mô hình tổng hợp mà trước kia cậu chưa từng gặp qua.

Hơn nữa, lúc trước không nói, phía dưới da đùi càng lúc càng cảm thấy khó chịu. Mới bắt đầu có cảm giác bị chọc chọc, sau đó cảm giác càng nặng lên, rồi có hơi hơi đau đớn, thân mình cậu giật giật. Sau một hồi, đau đớn ngày càng mạnh, càng lúc càng mạnh, giống như ngồi trên bàn chông vậy.

Dư Viễn Phàm cực kỳ khó chịu, nhớ đến vài thứ lại không dám… Đành phải cố gắng lay động vặn vẹo thân mình, cố gắng giảm bớt đau đớn trên đùi.

Không ngờ rằng, theo cử động vặn vẹo của cậu, chiếc ghế cũng lay động theo. Dư Viễn Phàm lo lắng, hy vọng là cái ghế này không có vấn đề gì.

Ngày lúc Dư Viễn Phàm đang lo lắng, thầy giáo Số học đột nhiên nói: “Em học sinh mới kia, ghế em ngồi có đinh hay là em có gì bất mãn với lớp của tôi? Từ lúc bắt đầu học đến giờ tôi chỉ thấy em hết lắc lư lại vặn vẹo. Rốt cuộc em muốn làm gì, nếu đã không muốn ngồi trong lớp của tôi thì em nói cho tôi biết, không cần phải ở đây miễn cưỡng nghe giảng đâu.”

Dư Viễn Phàm vội vã đứng lên: “Thưa thầy không phải đâu ạ. Không phải là em không muốn nghe thầy giảng, chỉ là…”

Cậu ta còn chưa giải thích xong, thầy giáo Số học đã nói: “Nếu không phải thì ngồi xuống, nghe cho tử tế. Nội dung bài giảng hôm nay cũng quan trọng, đừng làm lãng phí thời gian của mọi người. Một phút đồng hồ cậu lãng phí không quan trọng, nhưng cả lớp nhiều học sinh như thế này ở cùng một chỗ, cậu nói xem lãng phí bao nhiêu thời gian.”

Dư Viễn Phàm không muốn làm vậy nhưng trên mặt ghế giống như thật sự có đinh, hiện giờ mông cậu đau như bị lửa đốt.

Thầy giáo số học thấy cậu không ngồi xuống, bực mình nói: “Sao còn chưa ngồi xuống? Được, lại đây, lại đây nói một câu, em có muốn ngồi không? Hay là em muốn đứng lên trên này để tôi đi xuống?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.