Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 224: Chương 224: Trong long cô ây nhât đinh vô củng thích anh




Không biết ai đó ném một quả trứng trúng đầu gã bán cá, lòng đỏ bê bết cả mặt mũi.

Sau đó, mọi người xung quanh đều lần lượt đều lấy trứng lấy rau ra ném gã tơi bời.

Du Dực liếc nhìn đồng hồ, đội trưởng Vương có lẽ cũng sắp đến rồi.

Xử lýlý loại người này, chính là phải làm cho chúng thân bại danh liệt, không ngóc đầu dậy được.

Mày muốn sát hại tính mạng của tao, sao tao không thể đập vỡ bát cơm của mày?

Anh âm thầm bước qua đám đông đi ra, đúng lúc nhìn thấy đội trưởng Vương dẫn người ập đến, hai người không nói gì, chỉ nhìn nhau khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi.

Du Dực nghe thấy từ đằng sau Vọng lại tiếng đội trưởng Vương nói với gã bán cá: “Tình nghi mưu sát, theo chúng tôi về đồn”

Du Dực bĩu môi, bước chân ngày càng nhanh hơn, mau chóng về nhà thôi.

Vừa đến chỗ để xe, đã nghe thấy tiếng bà vợ gã rối rít, “Anh Anh Du, đợi một chút, tôi biết chúng tôi sai rồi, là tôi không khuyên bảo được ông nhà tôi, nhận số tiền đen ấy, ông ấy bị bắt rồi, cũng... cũng là ông ấy đáng chết, ông ấy đáng phải chịu tội, nhưng...”

“Nhưng con trai tôi, nó... nó vô tội. Nó học giỏi lắm, năm sau là vào đại học rồi, chúng tôi cần số tiền đó, cũng là vì muốn... muốn kiếm tiền học phí đại học cho nó, van xin anh”

Du Dực lạnh lùng đáp: “Điều mình không muốn thì đừng làm cho người khác, con trai các người vô tội, lẽ nào vợ con tôi không vô tõi?”

Bà ta tiếp tục khóc lóc: “Xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi... từ nay về sau chúng tôi thật sự không dám làm như thế này nữa, xin anh... xin anh đưa thuốc giải độc cho con tôi với, nó không biết gì cả!”

Du Dực thở dài, mở cửa xe bước vào, nói: “Đợi đến tối, cậu ấy sẽ tự động tỉnh lại.”

Trước đó anh đi đến nhà lão bán cá, cho đứa con trai đang học cấp 3 của hắn uống thuốc mê, khiến cậu ta hôn mê bất tỉnh, sau đó lừa bà vợ hắn rằng đó là thuốc độc, thuốc giải độc chỉ mình anh mới có.

Thế nên, mới có cái màn sau đó bà ta chạy đến chợ khóc lóc trước mặt mọi người đòi tha tội.

Không thì, làm sao bà ta lại nói ra trước mặt tất cả mọi người được.

Chỉ có từ miệng hai vợ chồng họ nói ra mới khiến người ta tin!

Còn về con trai họ, anh chưa hề có ý định động đến.

Du Dực vội vàng lái xe về nhà, trên đường về anh ghé vào một cửa hàng mua loại bánh bao nhỏ mà Thanh Ti thích ăn, còn mua thêm hai cái bánh trứng cuộn nữa.

Anh cầm bữa sáng bước lên lầu, lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa bước vào, một thân hình nhỏ bé nhanh như một quả bóng lăn về phía anh, xà vào lòng ôm chặt lấy anh: “Ba... ba, ba đã đi đâu vậy?”

Du Dực nghe thấy tiếng Thanh Ti mềm mại giòn tan, trong lòng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, toàn bộ sát khí trên người bỗng chốc tan biến hết.

Trở về nhà, anh mới cảm thấy mình giống một người đàn ông bình thường, có vợ có con, bình thường như bao người khác.

Chỉ có hai mẹ con họ cho anh được sự an tâm thật sự.

Anh xoa đầu Thanh Ti, cười nói: “Ba dậy đi mua quà sáng cho con ”

Thanh Ti nháy mắt với anh: “Nửa đêm tỉnh dậy đi mua đồ ăn sáng ạ?”

Du Duc, ehèm...

Anh nhìn vào bếp, thấy Nhiếp Thu Sính vẫn đang nấu ăn, anh thì thầm: “Sao con biết?”

Thanh Ti kiễng chân lên nói thầm vào tai anh: “Lúc ba dạy cho bọn người xấu một bài học, con tỉnh rồi, ba đẹp trai nhất”

Nhiếp Thu Sính nghe thấy động tĩnh bên ngoài, tay vẫn cầm muôi từ bếp đi ra, nhìn thấy Du Dực, giống như bình thường, cô nói: “Mau rửa tay đi ăn cơm, ăn xong đi ngủ ngay.”

Khuôn mặt Du Dực nở nụ cười tươi, cô ấy không hỏi gì cả, chỉ quan tâm đến việc tối qua anh không được nghỉ ngơi, không biết chừng trong lòng cô ấy đã thích anh quá rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.