“Anh ở đây chờ bọn họ, tôi đi trước đây.”
Tài xế vội vàng lấy điện thoại muốn gọi cho thư ký lần nữa nhưng lại phát hiện điện thoại trong tay anh đã hết pin.
Anh vội vã đuổi theo cô ra ngoài, may mắn thay bên ngoài ôtô đường dài vẫn chưa tới.
“Tô tiểu thư, xe còn chưa tới đây, bên ngoài lại lạnh, hay là đi vào trong đợi trước xem sao.”
Tô Ngưng Mi cũng đã lạnh ôm hai cánh tay lại, đúng là rất lạnh. Gió rét luồn qua trang phục của cô phả vào người, khiến cho cô phát run vì lạnh.
Vừa bước ra ngoài, chạm vào mặt cô là một trận gió rét. Tô Ngưng Mi cảm thấy mặt mình như đã đông cứng lại. Cô rụt cổ lại và nói: “Mấy ngày này thật là lạnh ha.”
“Đúng vậy đấy, rất lạnh.”
Tô Ngưng Mi thấy ôtô đường dài đi về phía Tô Thành đúng là chưa có tới, cũng không biết còn phải đợi bao lâu.
Nếu đợi thêm nửa tiếng nữa vẫn chưa thấy thì người cũng đã bị đóng băng.
“Vậy... Lại trở về ngồi một lát?”
Tài xế gật đầu: “Đúng, ở đây chờ một lúc.”
Rốt cuộc, vừa mới xoay người đi chưa được hai bước thì xe đã tới rồi. Thân đi chưa tới hai bước, Tô Ngưng Mi vui vẻ muốn mau chóng lên ngồi.
Vốn dĩ tài xế cho là bản thân mình chắc chắn không ngăn được nữa rồi, thế nhưng không nghĩ tới cảnh sát giao thông lại tới.
Cảnh sát giao thông nói với Tô Ngưng Mi: “Xin lỗi, Tô phu nhân, bây giờ cô vẫn chưa thể đi được. Sự việc còn đang trong quá trình xử lý, ít nhất cũng chờ sau khi chúng tôi giải quyết xong, mong cô có thể phối hợp. Bây giờ cô đến phòng nghỉ ngồi chờ một lát, chờ chúng tôi có kết quả xử lý rồi cô có thể rời đi.”
“Ai nha, ở đâu lại phiền toái như vậy, người chúng tôi cũng không bị làm sao. Huống chi lúc này tài xế vẫn ở đây, các anh tìm anh ta là được. Về phần bồi thường và những chuyện khác tôi cũng không quan tâm đâu.”
Cảnh sát giao thông nói: “Cái này... Cô Tô, tất cả vẫn phải làm theo quy định. Cô không truy cứu nhưng chúng tôi vẫn phải hỏi thăm một chút.”
Tô Ngưng Mi chỉ biết bất đắc dĩ trơ mắt nhìn chuyến xe đường dài cuối cùng đi Tô Thành rời khỏi.
Cô quay lại ngồi xuống, trong lòng không vui, lại một hơi ăn hết bát mì tôm.
Cô vốn tưởng rằng sự cố giao thông này không nghiêm trọng, thời gian xử lý cũng không quá lâu, nhưng đã trôi qua hơn một tiếng, vẫn còn chưa xử lý xong.
Tô Ngưng Mi thúc giục nhiều lần, vẫn chỉ nhận được câu trả lời là vẫn chưa xử lý xong.
Mãi cho đến lúc Hạ An Lan tới.
Sau khi xuống xe, anh hỏi cảnh sát giao thông: “Người đâu?”
Cảnh sát nói cho anh biết: “Đang ngồi ở bên trong.”
Hạ An Lan bước nhanh vào, vừa vào cửa đã nhìn thấy Tô Ngưng Mi đang ngồi ở đó, mặt có chút ỉu xìu, thoạt nhìn tinh thần cũng không tốt, sắc mặt có chút tái nhợt.
Trong lòng anh căng thẳng, bước vội qua.
“Sao rồi? Có bị thương không?”
Tô Ngưng Mi nghe thấy tiếng của Hạ An Lan, vội vàng ngẩng đầu: “Anh, sao anh lại tới đây?”
Hạ An Lan cầm chặt tay Tô Ngưng Mi, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Thật có lỗi, anh đến hơi trễ, để em bị sợ hãi rồi, có bị thương không?”
Tô Ngưng Mi nghe vậy, trong lòng ấm lên, dường như không còn sợ rét lạnh ở bên ngoài, cô lắc đầu: “Không sao, lúc xảy ra tai nạn xe cô, bọn em đang bước từ trên xe xuống, chỉ là xe bị hư mất...”
Vốn trong lòng Hạ An Lan có chút lo lắng, sợ Tô Ngưng Mi sẽ bị kinh sợ, nhưng bây giờ nhìn thấy, cô lại rất bình tĩnh.
Anh nhịn không được, xoa xoa đầu Tô Ngưng Mi, cười nói: “Bây giờ em còn đi quan tâm xe, chỉ cần em không sao là tốt rồi, xe hỏng thì đổi một cái khác là được.”
Tô Ngưng Mi sửng sốt, vừa rồi anh... xoa đầu của cô.
Không biết vì sao, trong lòng cô bốc lên một cỗ cảm giác ngọt ngào, dường như là có một cái kẹo ngọt, đang chậm rãi hòa tan ở trong lòng.
“Đi thôi, về trước đã, đợi ngày mai anh lại cho người đưa em trở về.”