Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1447: Chương 1447: Trong nhà đông người như vậy, nhất định rất náo nhiệt




Lộ Tu Triệt hưởng thụ sự ấm áp ngắn ngủi này, cậu đã rất nhiều lần suy nghĩ, nếu cậu được giống như Nhạc Thính Phong, có gia đình như vậy, thì tốt biết mấy.

Cậu ngoan ngoãn nói với Nhiếp Thu Sính và Du Dực: “Chú dì, cháu xin chúc gia đình mình năm mới vui vẻ.”

“Cháu cũng vậy, năm mới vui vẻ.”

“Vậy cháu đi trước đây.” Lộ Tu Triệt vẫy tay với họ, sau đó lên xe.

Sau khi chiếc xe rời đi, Nhiếp Thu Sính buông tay xuống: “Thằng bé này, sống cũng không dễ dàng gì.”

Hạ An Lan nói: “Con trai của Lộ Hướng Đông?”

Du Dực gật đầu: “Đúng vậy, anh cũng quen biết tên đó à?”

Hạ An Lan thuận miệng nói: “Từng gặp mặt một lần, cũng không tính là quen biết… Anh... Ngược lại có quen với ba của hắn. Lúc Lộ lão gia tại vị, thành tích chính trị cũng không tệ.”

Thanh Ti vừa vặn hắt xì một cái, thế nên đề tài này tạm dừng tại đây, Hạ An Lan nói: “Trời lạnh rồi may về nhà thôi.”

Thế nên cả nhà, vội vã lên xe về nhà.

...

Trên xe, trên tay Lộ Tu Triệt đang cầm chính là, chiếc mũ hôm nay Tô Ngưng Mi mua cho cậu, một chiếc mũ len màu đen, rất bình thường, cũng không đáng tiền, nhưng, đây là chiếc mũ đầu tiên Lộ Tu Triệt được người khác tặng.

Cậu đội lên rồi lại gỡ xuống, cứ thế lập đi lặp lại mấy lần.

Vệ sĩ không biết cử chỉ này là gì, nhưng, hắn biết, tâm trạng của tiểu thiếu gia bây giờ không được tốt, hắn rất muốn làm cho Lộ Tu Triệt vui vẻ, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra nên nói gì, nghĩ mãi một lúc hắn mới nói: “Cả nhà Hạ Gia già trẻ lớn bé thật náo nhiệt.”

Lộ Tu Triệt mỉm cười: “Đúng vậy, lúc đón Tết, trong nhà đông người như vậy, nhất định vô cùng náo nhiệt.”

Vệ sĩ lập tức hối hận, đây không phải xát muối vào vết thương trong lòng của thiếu gia sao.

Hạ gia đông người náo nhiệt, nhưng, nhà thiếu gia, lại chỉ có một mình cậu ấy.

“Chuyện đó… thiếu gia, xin lỗi...”

Lộ Tu Triệt đội mũ lên, cắt ngang lời hắn: “Có đẹp không?”

Vệ sĩ gật đầu: “Vâng, rất đẹp.”

Lộ Tu Triệt sờ sờ lên đầu mình: “Tôi cũng cảm thấy rất đẹp, còn rất ấm áp nữa.”

Trong lòng vệ sĩ vô cùng chua xót, thiếu gia nhà cậu sao lại không có ba mẹ tốt như thế chứ?

Lộ Tu Triệt hỏi vệ sĩ: “Nhà anh lúc đón Tết, có phải cũng giống như Hạ gia, người trong nhà đều xum họp không?”

“Cái này… Đúng vậy, quê chúng tôi cũng thế, 30 Tết, đều trở về, cùng đón Giao thừa.”

“Thật tốt.”

Lộ Tu Triệt chỉ nói hai từ, rồi không mở miệng nữa.

Vệ sĩ muốn nói chuyện, lại không dám, chỉ sợ bản thân nói sai.

Về đến cửa nhà, vệ sĩ thấy Lộ Tu Triệt đang nhắm mắt, không biết có phải đã ngủ rồi không nên hắn nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, đến nhà rồi.”

Không ai trả lời, vệ sĩ liền gọi thêm một tiếng nữa.

Lần này, Lộ Tu Triệt vẫn nhắm mắt nói: “Ừm, biết rồi.”

Nhưng cậu không cử động, vệ sĩ và tài xế cũng không dám thúc giục, cuối cùng hơn 10 phút sau, Lộ Tu Triệt mới mở mắt, thở dài, xuống xe.

Cậu thật sự không muốn xuống xe, vì một khi xuống xe sẽ phải bước vào ngôi nhà lạnh lẽo này.

Nhưng, hôm nay trong nhà hình như đã thay đổi một chút, nhiều thêm mấy cái đèn lồng đỏ, trên cửa lớn còn dán mấy câu đối Tết, đèn màu trong hoa viên cũng sáng rực lên, nhìn thấy thế trong lòng cũng ấm áp hơn mấy phần.

Nữ giúp việc giải thích với cậu: “Thiếu gia chúng tôi mua mấy câu đối và đèn lồng này từ siêu thị, trang trí lung tung, cậu đừng trách tội.”

Lộ Tu Triệt cười nói: “Trách gì chứ, đẹp biết mấy.”

Nữ giúp việc cúi đầu lại nhỏ giọng nói: “Cái đó… Thiếu gia, tiên sinh vừa gọi điện về, nói… Sáng sớm ngày mai ông ấy sẽ trực tiếp đến đón cậu đi Long Cảng, thế nên… tối nay sẽ...”

Nụ cười trên mặt Lộ Tu Triệt tan đi: “Được, tôi biết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.