Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 918: Chương 918: Trong vòng hai giờ nữa nếu không đến, thì đừng nghĩ đến chuyện lấy mẹ tôi




“Hức…” Nhạc Thính Phong cởi đôi giày bóng rổ ở chân ra, đôi giày có dính vết than đen trên người Nhạc Bằng Trình, cậu nói với thím giúp việc: “Vứt đi cho cháu.”

Thím giúp việc gật đầu: “Haizz”

Nhạc Thính Phong ngồi xuống, “Không phải Hạ An Lan cũng bảo đến sao, đâu rồi?”

Tô Ngưng Mi đáp: “Chú ấy còn có công có việc, hơn nữa chuyện này chẳng có liên quan gì mấy đến chú ấy.”

Trong chuyện này, Tô Ngưng Mi thực chất không muốn để Hạ An Lan tham gia vào. Đây là yếu điểm mà cô không muốn bộc lộ ra trước mặt anh nhất. Cô hy vọng, đợi đến lúc tất cả đều đã kết thúc, sẽ đi gặp Hạ An Lan với một bộ dạng hoàn toàn mới.

Nhạc Thính Phong trợn ngược mắt lên: “Hehe, không liên quan… không giải quyết xong bọn rác rưởi ngoài cửa mà muốn lấy mẹ về, đợi kiếp sau nhé.”

“Chuyện này… còn chưa chắc chắn, con đừng nói vớ vẩn.”

“Ồ, mẹ không muốn chú ấy làm cha dượng của con à? Đã không muốn, thì càng tốt. Từ nay về sau mẹ cũng đừng liên lạc với chú ấy nữa.”

Tô Ngưng Mi vội vàng ngẩng đầu lên: “Mẹ… cũng không phải thế… là mẹ... Ai dà, con trai, con đã biết cả rồi, con đừng cười mẹ nữa có được không.”

Nhạc Thính Phong nhún vai, không hỏi thêm nữa.

Một lúc sao, cậu hỏi thím giúp việc: “Vẫn chưa đi ạ?”

“Đi rồi, có điều, vẫn chưa đi xa, vẫn ở gần chỗ chúng ta, có cần báo cánh sát không?”

Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Bây giờ bọn chúng không đến làm ầm ỹ, gọi cảnh sát cũng vô ích, mặc kệ bọn chúng.”

Cậu nói với Tô Ngưng Mi: “Con lên gác tắm cái đã.”

Lên trên gác, Nhạc Thính Phong không đi tắm, mà lôi điện thoại ra tìm một số máy, cậu thở hắt ra một tiếng, “Vinh hạnh chưa, lần đầu tiên được thiếu gia gọi điện cho.”

Nhạc Thính Phong bấm số: “Cho chú mười giây, nếu không nhấc máy, thì lần sau sẽ không còn cơ hội nữa đâu, 10, 9, 8…”

Vừa đếm đến đây đầu dây bên kia đã nhấc máy, Nhạc Thính Phong hức lên một tiếng.

Cậu đặt điện thoại lên tai: “Không phải chú bảo muốn đến thăm mẹ cháu hay sao? Được thôi, thiếu gia tôi cho chú một cơ hội. Trong vòng hai tiếng nữa, chú mà không đến, thì đừng nghĩ đến chuyện lấy mẹ tôi.”

Cuộc điện thoại này, cậu gọi cho Hạ An Lan.

Dù sao thì mẹ cậu đã thích hắn ta như vậy, thì dựa vào đâu, hắn không làm gì cả, lại có được trái tim của mẹ cậu.

Hắn đã muốn lấy mẹ cậu, thì phải để cậu nhìn thấy thành ý của hắn.

Không có thành ý, thì có thích hơn nữa cũng không được.

Đúng lúc, đây là cơ hội tốt để thử thách thành ý của hắn.

Thế nhưng, trong điện thoại, Hạ An Lan rất tiếc nuối nói rằng: “Cái này, sợ rằng không được rồi.”

Mặt mũi Nhạc Thính Phong tối sầm lại: “Sao lại không đến được? Đã không đến được, thì ban đầu đừng có nói chắc chắn như vậy.”

Hạ An Lan cười nói: “Hai giờ đồng hồ… có lẽ là không được.”

Nhạc Thính Phong nhíu mày: “Thế thì đừng lãng phí thời gian nữa, sau này, chú cũng đừng…”

Cậu chưa nói xong, Hạ An Lan đã đáp lại: “Chỉ là, chú đã đến trước cửa nhà cháu rồi, thế nên, điều kiện hai tiếng mà cháu nói, chú sợ rằng không thực hiện được.”

Nhạc Thính Phong nhảy phắt dậy, kéo rèm cửa ra, cơ hồ nhìn thấy một chiếc xe đang đỗ ngoài cửa. Cậu sững người, nhanh chân bước xuống nhà.

“Thính Phong, sao phải vội vàng vậy, có chuyện gì?”

Nhạc Thính Phong không trả lời, bước đi cực nhanh.

Tô Ngưng Mi không biết có chuyện gì, vội vàng đi theo: “Con trai… sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Sầm một tiếng, Nhạc Thính Phong mở cửa ra, nhìn thấy người đã đứng sẵn ngoài cửa, cậu ngẩng đầu nhìn đối phương: “Hehe… tốc độ cũng nhanh phết.”

Hạ An Lan mỉm cười nhìn cậu: “Không dám không nhanh, không thì, từ nay về sau chú không còn cơ hội nữa có phải không?”

A

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.