Hạ An Lan gật đầu, “Đi, vào xem trước đã.”
“Mời ngài.”
Tên lái xe tông người, còn cả hai tên bắt cóc không thành, đều được nhốt tách riêng ra, Hạ An Lan ở bên ngoài nhìn một cái, tên lái xe tông người đó, Hạ An Lan, khuôn mặt hắn bất cần, hai mắt toát lên dáng vẻ không để tâm, hình như đang mặc cảm.
Hạ An Lan hỏi Cục trưởng Lý: “Tên này có tiền án không? ”
Cục trưởng Lý gật đầu: “Có, cũng có tiền án say rượu lái xe, bị phán ba năm tù, vừa mới ra tù chưa bao lâu, đã ngựa quen đường cũ rồi. Bây giờ hắn đang cảm thấy, dù gì hắn cũng không tông ai bị thương, không gây tổn thất lớn gì, thế nên trong lòng chẳng cần lo sợ.”
Hạ An Lan cười lạnh: “Hừm, không sợ sao...”
Anh nói: “Mở cửa, tôi vào trong.”
Cục trưởng Lý vẫy tay, một nhân viên cảnh sát chạy đến, mở cửa: “Mời ngài.”
Hạ An Lan tự mình vào, không để bọn người Cục trưởng Lý đi theo.
Anh bước đến trước mặt tên đó ngồi xuống: “Tối qua ngủ rất ngon phải không.”
Người đó ngẩng đầu lên nhìn thấy là Hạ An Lan, đồng tử hơi thu lại một chút, nói: “Đương nhiên là ngon rồi.”
Hạ An Lan ngồi xuống trước mặt hắn: “Vậy thì tốt, nhớ cho kỹ tối hôm qua, đó có thể là giấc ngủ cuối cùng trong đời cậu.”
Sắc mặt người đó liền thay đổi: “Ông có ý gì? ”
Hạ An Lan mở tay ra: “Đương nhiên là, ý của chữ bên trên rồi, nếu không cậu tưởng là gì? ”
“Ông... Ông muốn giết tôi!”
Hạ An Lan đứng dậy hai tay xua xua: “Không không không, sao tôi lại muốn giết cậu chứ. Tôi là nô lệ của dân, vì dân phục vụ, làm việc theo pháp luật, là một công dân tốt tuân thủ pháp luật. Kkhông phải tôi giết cậu, mà là cậu tự tìm đường chết. Việc này sao có thể trách tôi được chứ.”
“Tôi… Sao tôi lại tự tìm đường chết, ông đừng dọa tôi. Tôi tông vào xe ông, đó là… là vì tôi uống say. Còn nữa, tôi cũng không… không cố ý muốn giết ông, chỉ là tôi, chỉ là có người thuê tôi làm việc thôi.”
Người đó bị nụ cười của Hạ An Lan làm khiếp sợ, trong lòng thấp thỏm.
Hạ An Lan chế giễu một tiếng, lắc đầu: “Tôi tin những lời cậu nói, nhưng cảnh sát, tòa án đều không tin. Trước khi cậu lái xe tông tôi cậu có biết tôi làm gì không?”
“Ông... Ông... Làm gì? ”
Hắn vừa mới ra tù không lâu, vợ dẫn theo con đi theo người khác. Hắn lại không kiếm sống cho tốt, không có thu nhập ổn định, còn bài bạc, hiện tại đã thiếu nợ ngập đầu, trên người không có một đồng. Có người tìm hắn, bảo hắn cầm một mớ tiền đi tông người, hắn làm gì còn thời gian để quản.
Hạ An Lan nhíu mày: “Vậy để tôi nói với cậu, Thị Trưởng của các cậu nhìn thấy tôi, cả tư cách ngồi xuống nói chuyện với tôi cũng không có.”
Anh nói xong, người đó nghe suýt nữa thì ngã khỏi ghế.
“Ông... Ông...”
“Nếu không cậu tưởng vì sao, Cục trưởng Lý lại khách khí như vậy? Cậu phải biết, tiền trên đời này, dù cho có mạng để kiếm, cũng không có mạng để tiêu. Tuy cậu còn chưa gây thương tích cho tôi, nhưng cậu cũng đã làm, đó là mưu sát bất thành. Cậu nghĩ xem, mưu sát người lãnh đạo của quốc gia, tội danh này, cậu có gánh nổi không? ”
Tên đó sợ đến mức cả mặt trắng bệch ra, “Tôi… Thật sự không cố ý, tôi không biết.”
“Nhưng cậu đã làm, như vậy là đủ rồi.”
“Không không, chỉ là tôi được người khác thuê, chủ mưu không phải tôi, không phải tôi… tôi khai, tôi chủ động khai hết, tôi sẽ đem hết tất cả những gì tôi biết nói ra hết, xin cứu tôi, xin tha cho tôi một mạng...”
Hạ An Lan cười lạnh, “Tiếc là, bây giờ đã muộn rồi...”
“Không, không, còn chưa muộn, chuyện gì tôi cũng sẽ nói với ông.”