Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 226: Chương 226: Từ nay về sau chúng ta không còn cơ hôi giết cô ta nữa




Mặc dù Du Dực không thấy buồn ngủ, nhưng vừa nhắm mắt chưa lâu đã ngủ được rồi.

Du Dực ngủ rồi, Thanh Ti với tay vuốt vuốt mặt anh, kiễng chân lên, như muốn nằm bên gối nhìn anh ngủ.

Nhiếp Thu Sính đẩy nhẹ cửa phòng, nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ, miệng đều đang mỉm cười.

Du Dực thì suôn sẻ về đến nhà, còn ở Lạc Thành, sáng sớm ra ở nhà họ Diệp đã có một phen hoảng hồn.

Sáng ra, người giúp việc dậy sớm quét dọn sân Vườn, mở cửa lớn ra.

Nhưng ai ngờ rằng, cửa vừa mở ra, đã bị cảnh tượng bên ngoài đập vào mắt khiến hồn xiêu phách lạc, chỉ nhìn thấy hai “cái xác chết” máu me bê bết ở ngoài cửa, máu vẫn đang rỏ long tong xuống dưới. Người vừa mở cửa ra, sợ đến nỗi không định thần lại nổi. Mọi người đều nghĩ là xác chết, nhưng đợi gỡ xuống thì mới phát hiện ra là vẫn còn sống.

Ngoài cửa có treo hai người máu me bê bết, người giúp việc trong nhà tất nhiên sẽ nghĩ ngay đến việc đi báo với chủ.

Kết quả là, gõ cửa Diệp Kiến Công mãi không thấy ra mở, ngược lại Diệp Chi Linh và bố cô ta nghe thấy tiếng kêu la liền chạy ra.

Hai người nhìn thấy máu me be bét, giật thót mình sợ hãi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Chúng tôi cũng không biết nữa, sáng sớm mở cửa ra đã thấy hai người bọn họ bị treo bên ngoài, quả thật quá hãi hùng”

“Còn không mau đi báo cho anh trai tôi biết!”

Người giúp việc nói: “Đã báo rồi, nhưng... ông chủ vẫn chưa dậy, chúng tôi không dám phá cửa.”

Ba Diệp nói: “Không đúng, anh trai tôi không thể nào ngủ đến giờ chưa dậy, 80% là có chuyện rồi, mau đi theo tôi”

Lão dẫn theo mọi người vội vàng chạy đến trước cửa phòng Diệp Kiến Công, gõ cửa vài tiếng quả nhiên vẫn không thấy có ai ra mở, lão liền vẫy tay gọi hai người giúp việc lại gần, mấy người họ đạp một lúc, mới đạp đổ cánh cửa, họ chạy ào vào phòng, mới phát hiện ra trong này càng loạn, càng đáng sợ hơn.

Hai cậu chủ nằm hôn mê bất tỉnh dưới đất, Diệp Kiến Công và vợ lão bị trói vào với nhau, miệng bị bịt chặt, cơ bản không phát ra được tiếng kêu, thảo nào lâu thế rồi mà không có ai nghe thấy để vào cứu.

Sau một hồi kinh hãi cuống cuồng, thì những thứ ở trong mồm Diệp Kiến Công cũng được lấy ra.

Hai thằng con trai nhà họ Diệp ngay lập tức được đưa đến bệnh viện. Kiểm tra xong xuôi, xác định là đôi chân đang lành lặn bị bẻ gãy, chân của con trai lớn gãy nghiêm trọng hơn, không dám khẳng định gì trước, chỉ biết sau này có hồi phục lại như người bình thường được không cũng khó nói.

Diệp Kiến Công vừa tức vừa hận, nhưng thế đã làm sao?

Đừng nói đến hai thằng con trai, mà ngay cả hắn ta, mỗi lần sờ đến cục sưng to tướng ở trên đầu, đều cảm thấy hôm qua thật là kinh hoàng, thật là quá đáng sợ.

Trên đầu Diệp Kiến Công vẫn còn một cục sưng to tướng, đầu lão đau đớn như thể muốn vỡ tung, còn về hai thằng con trai ra sao, bản thân lão ra sao, lão không còn để ý nhiều được đến thế. Sau khi bác sĩ rời đi, lão vội vàng lấy điện thoại ra bấm một số điện thoại đã rất quen thuộc.

Hắn vội vàng thông báo cho Hạ Như Sương biết, chuyện này nhất định phải nói cho ả biết mới được.

Diệp Kiến Công thở dài, nghe thấy tiếng Hạ Như Sương trong điện thoại sốt sắng hỏi: “Sao vậy? Cuối cùng Nhiếp Thu Sính cũng chết rồi hå...”

Nghe giọng nói vội vàng của ả, Diệp Kiến Công thở dài nói: “Chưa chết...”

“Cái gì? Chưa chết?” Hạ Như Sương đột nhiên cao giọng.

Còn Diệp Kiến Công vẫn thở dài thườn thượt đầy bất lực: “Đúng vậy, chưa chết, cô ta vẫn còn sống, hơn nữa từ nay về sau, sợ là chúng ta không còn cơ hội nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.