Sắc mặt Nhạc Thính Phong lập tức thay đổi.
Hạ An Lan tiếp tục nói: “Cháu cảm thấy nếu mẹ cháu biết hôm nay ở trường, chẳng những cháu bị hai vị phụ huynh tới gây chuyện, còn làm người khác bị thương, cuối cùng còn gọi cả cảnh sát tới, mẹ cháu sẽ cảm thấy thế nào? Nói không chừng còn bị cháu làm cho tức phát khóc ấy.”
Nhạc Thính Phong cả giận, nói: “Chú đừng có uy hiếp cháu, rõ ràng là chú châm ngòi để họ tự giết nhau, chú…”
Hạ An Lan nhíu mày: “Đúng thế, chú châm ngòi đấy, thì sao? Chú có ra tay đâu, nhưng cháu dùng gạt tàn đập người ta là thật. Thằng bé ngốc, sao bây giờ cháu còn chưa học được chuyện nói không bằng chứng thì không ai tin. Chuyện chú làm không ai có chứng cứ, nhưng chuyện cháu làm có cả nhân chứng và vật chứng.”
Nhạc Thính Phong tức giận tới nghiến răng, lão hồ ly này làm cái gì cũng chắc chắn, chẳng để lại nhược điểm gì.
Hạ An Lan tiếp tục nói: “Con trai, chú biết con không muốn cho mẹ con lo lắng, nên tốt nhất con phải thành thật phối hợp với chú đi. Vở kịch cha con thân thiết này nếu đã diễn thì phải diễn cho tròn vai.”
“Hừ…”
“Yên tâm đi, về nhà, chỉ cần con phối hợp với chú, chuyện con đánh người chú sẽ không bao giờ nói cho mẹ con nghe.”
Dọc đường đi cho đến tận lúc về tới nhà, Nhạc Thính Phong không thèm để ý tới Hạ An Lan nữa. Tất cả những ấn tượng tốt về Hạ An Lan ban nãy đều tan biến hết, chỉ còn lại sự tức giận.
Lão hồ ly không biết xấu hổ này.
Đến cửa nhà, Hạ An Lan ngừng xe, Nhạc Thinh Phong tháo dây an toàn, vừa định xuống thì lại nghe thấy Hạ An Lan nói: “Thính Phong, trước kia chỉ có mình con, con không thể không ngụy trang mình bằng tính cách phản nghịch. Nhưng giờ đã có chú, chú sẽ bảo vệ cho hai mẹ con, làm một người chồng, một người cha tốt, chú sẽ không để hai mẹ con bị người khác bắt nạt. Con có thể yên tâm làm những gì con thích.”
Tay Nhạc Thính Phong hơi cứng lại, không mở cửa xe nữa.
Mắt cậu đột nhiên hơi cay cay, giống như có bụi bay vào mắt vậy.
Một lát sau, cậu mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Đừng tỏ ra chú thực hiểu biết cháu nữa, cháu không phải như chú nói đâu.”
Hạ An Lan nở nụ cười: “Chú nghĩ gì không quan trọng, dù sao chỉ cần con tin tưởng chú là được rồi.”
“Xì, cháu còn lâu mới tin chú, đừng nghĩ chú giúp cháu giải quyết một chuyện mà cháu sẽ coi chú là người tốt.”
Hạ An Lan nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Nhạc Thính Phong liền đưa tay vò loạn tóc cậu: “Thằng ngốc, chú cũng không phải là người tốt, con cũng đừng có nghĩ chú là người tốt. Những lời chú nói, con chỉ cần nhớ kỹ là được, đi thôi, vào ăn cơm, mẹ con chờ sốt ruột lắm rồi.”
Nhạc Thính Phong che đầu, nổi giận đùng đùng: “Chú còn vò đầu cháu nữa là cháu đánh nhau với chú đấy.”
Tay Hạ An Lan lại vò thêm một bận: “Được, lần sau không xoa nhẹ nữa.”
Nhạc Thính Phong nghiến răng nghiến lợi, nhảy xuống xe, đóng sầm cửa lại đi nhanh vào nhà.
Hạ An Lan bước đuổi theo, ôm lấy bả vai cậu: “Đừng đi nhanh như thế, con quên là phải tỏ ra cha con thân thiết rồi à.”
“Ai cha con thân thiết với chú?”
“Con đó!”
Nhạc Thính Phong không giãy ra được, bị Hạ An Lan kéo vào cửa.
Vừa vào cửa, Hạ An Lan đã nói: “Bọn anh về rồi!”
Tô Ngưng Mi đang nói chuyện với anh trai mình, thấy hai người về thì lập tức đứng lên: “Sao lại về muộn thế?”
Hạ An Lan liếc nhìn Nhạc Thính Phong một cái, cười nói: “Bởi vì…”
Nhạc Thính Phong sợ anh nói chuyện cậu đánh nhau ra, vội vàng nói: “Bởi vì cô giáo của con lần đầu gặp… ba, cho nên nói chuyện hơi lâu.”