“Cảm ơn, tôi đi trước đây... ” Nhạc Thính Phong vẫy vẫy tay, xoay lưng chạy đi. Cậu đang vội, tan học đã được một lúc, cậu lại chẳng có xe đạp, đi bộ rất lâu, còn không mau sang đó, Thanh Ti sẽ đợi rất sốt ruột.
Lộ Tu Triệt giương mắt nhìn Nhạc Thính Phong chạy đi, cậu tức giận cắn chặt răng.
Một lúc sau, đột nhiên cậu phản ứng lại: “Không đúng, dựa vào đâu cậu ấy nói tuần sau thì phải tuần sau chứ. Cậu cũng đâu có tự nguyện!”
Cậu hất cằm: “Hừ, tôi cứ qua đó đấy.”
Lộ tiểu thiếu gia sải bước ra ngoài, đi được vài bước lại quay đầu trở lại, tháo đóa hoa nhỏ treo trên rổ của chiếc xe vừa bị phá nát kia xuống, dù cho chiếc xe mới có giống hệt xe cũ, nhưng thiếu đóa hoa này, thì sẽ không giống lắm, đóa hoa này phải đem đi.
Cậu bảo vệ sĩ của cậu đi mua xe đạp mới rồi, bây giờ không có ai đón cậu cả, cậu tự mình đi qua trường tiểu học, bước thẳng sang trường tiểu học phía đối diện.
Nhạc Thính Phong chạy rất nhanh, cậu sợ Thanh Ti đợi sốt ruột, sẽ đi ra khỏi lớp học.
Đến cổng trường tiểu học, Nhạc Thính Phong đã thở hồng hộc. Cậu hít thở mấy cái, rồi tiếp tục chạy lên trên.
Bước vào lớp học của Thanh Ti, Nhạc Thính Phong nhìn thấy cô bé đang ngồi chống cằm, vẫn ngoan ngoãn ngồi đó đợi cậu, trong lòng cậu bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu từ từ bước qua đó: “Thanh Ti, anh đến muộn rồi, em đợi sốt ruột lắm phải không.”
Thanh Ti nhìn thấy Nhạc Thính Phong hai mắt sáng lên, đứng dậy chạy đến trước mặt cậu: “Không có, là trường của em tan học sớm quá. Anh Thính Phong sao trên trán anh đổ nhiều mồ hôi thế? Anh chạy đến đây à?”
Trên trán Nhạc Thính Phong đổ rất nhiều mồ hôi, mặt thì đỏ ửng, thở dốc, dáng vẻ như đã chạy bộ rất xa đến đây vậy.
“Xe dừng trước cổng trường rồi, anh không đạp xe vào, anh chạy từ cổng trường vào đây.” Nhạc Thính Phong chỉ có thể giải thích như thế, cậu không muốn Thanh Ti biết xe đã bị người khác phá hỏng rồi.
Thanh Ti kinh ngạc: “Vậy sao anh không chạy xe vào? Chạy bộ vào mệt lắm.”
Nhạc Thính Phong không biết nên giải thích thế nào. Cậu xoa xoa tóc mái của Thanh Ti: “Đúng vậy, sao anh lại không chạy vào nhỉ, vì… anh quên mất...”
Thanh Ti đâu thể nghĩ đến điều gì khác. Nhạc Thính Phong nói thế nào cô bé liền tin thế đó. Cô bé còn chu chu mũi với cậu: “Anh, trí nhớ của anh kém thật đấy.”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Ừm, anh không thể vội được, một khi nóng vội, sẽ rất dễ quên trước quên sau.”
“Vậy lần sau anh đừng nóng vội như thế, cứ từ từ chạy vào, em không sao. Vừa rồi em còn làm được hai bài toán đấy.”
Nhạc Thính Phong nhéo mũi Thanh Ti: “Thanh Ti thật ngoan, đi, chúng ta về nhà thôi.”
Bây giờ trong lòng Nhạc Thính Phong vẫn còn thấp thỏm, không biết người của Lộ Tu Triệt có đáng tin không, không biết có mua được xe về, đặt trước cổng trường không.
Bước ra khỏi lớp học, Nhạc Thính Phong nắm tay Thanh Ti đi rất chậm, muốn cho vệ sĩ của Lộ Tu Triệt, thêm chút thời gian để chuẩn bị.
Cậu nói với Thanh Ti: “Lần đầu anh đến trường của em, em đưa anh đi dạo quanh một vòng có được không?”
“Được ạ được ạ... ” Thanh Ti kéo Nhạc Thính Phong nghiêm túc giới thiệu cho cậu trường của cô bé.
Trường tiểu học này, phạm vi kiến trúc không lớn, vì trường học tốt, số học sinh thu nhận cũng không nhiều, chưa bao lâu đã đi hết một vòng.
Nhạc Thính Phong thấy không thể câu giờ thêm nữa, chỉ đành bước ra cổng.
May mà, vừa rồi đi tới đi lui cũng kéo được hơn nửa tiếng, thời gian chắc cũng đã đủ, chỉ cần vệ sĩ của Lộ Tu Triệt không quá kém, lúc này chắc cũng đã chuẩn bị xe xong rồi.
Mang tâm trạng có chút bất an, bước ra cổng.