Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1851: Chương 1851: Vì chỉ số iq của anh ta mà lo lắng




Du Dực gật đầu, anh hỏi: “Làm bài thế nào?”

Nhạc Thính Phong đóng nắp chai coca lại: “Cũng được.”

“Thằng nhóc đó làm ảnh hưởng đến thành tích thi của cháu không?”

Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Không biết nữa, môn thi thứ hai bài làm không sạch sẽ. Lúc cậu ta đạp bàn của cháu, cháu không khống chế được bị vạch mất mấy đường.”

Cậu biết, cho dù thầy hiệu trưởng có thông báo cho Du Dực, chú ấy cũng sẽ không trách bản thân mình.

Dù sao chuyện này không phải là cậu cố tình gây ra, là có người gây phiền phức cho cậu.

Cậu đã rất kiềm chế rồi, đợi thi xong mới ra tay.

Sắc mặt của Du Dực không được tốt lắm, “Cháu cũng thật là, lúc đó lẽ ra lên táng cho nó một trận. Nó được lắm, lại còn thật sự cho rằng bản thân là một bá vương à? Thành thích thi của cháu mà thiếu một điểm, chú sẽ không tha cho cả nhà nó đâu.”

Nhạc Thính Phong vừa nghe thấy những lời này lại nhìn qua biểu cảm của Du Dực liền hỏi: “Có phải sau khi ba của Mã Siêu Kiệt đến đây đã nói gì không hay với chú không?”

“Chuyện của người lớn, cháu không cần quan tâm, tập trung thi cho tốt, việc này không phải lỗi của cháu, không phải sợ gì cả. Nhà trường không dám làm gì hai đứa đâu, cháu càng không cần phải cảm thấy có gánh nặng.”

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Ồ, vâng.”

“Thi xong thì về nhà sớm.”

“Vâng, cháu biết rồi.”

Du Dực cũng không nói nhiều với Nhạc Thính Phong, thời gian nghỉ giải lao giữa hai môn thi chỉ có 5 phút, anh hi vọng Nhạc Thính có thể nghỉ ngơi, không phải nghĩ đến mấy việc linh tinh đó.

Anh đến đây chính là để cho cậu yên tâm, để cậu biết rằng trong việc này, anh sẽ không để cho cậu phải chịu uất ức.

Phía Lộ Tu Triệt lại có chút lo lắng ba cậu sẽ giáo huấn cậu một bài, nhưng không ngờ Lộ Hướng Đông lại không hề nói về việc đó, anh ta hỏi: “Tiểu Kiệt, sao con ra ngoài sớm vậy?”

Lộ Tu Triệt nói: “Con làm xong rồi!”

“Nhanh thế à?” Lộ Hướng Đông rất ngạc nhiên

“Đề thi lần này đơn giản, hôm qua con còn thừa ra nửa tiếng cơ, kiểm tra mất 5 phút mới ra ngoài.

Lộ Hướng Đông vui mừng: “Vậy lần này con thấy có thể thi được mấy điểm?”

“Không biết, thành tích còn chưa có, con cũng không biết, đợi phát bảng thành tích đã.”

“Được, ba không hỏi nữa, con thi cho tốt, chuyên tâm, đừng có nghĩ đến chuyện khác, sẽ không có vấn đề gì đâu?”

Lộ Tu Triệt hỏi anh ta: “Ba, ba bị thầy hiệu trưởng gọi đến đúng không?”

Lộ Hướng Đông gật đầu: “Chỉ gặp phụ huynh của Mã Siêu Kiệt một lúc, không có việc gì khác.”

“Ồ, nói thế nào ạ?”

“Ba của Mã Siêu Kiệt đầu óc quá đơn giản, ba đã nhắc nhở anh ta mấy lần mà anh ta vẫn không chịu dừng, cứ nhất định muốn đối đầu đến cùng với Du tiên sinh, hầy... ba thật buồn cho chỉ số IQ của anh ta.”

Lộ Tu Triệt cười thầm, ba của cậu lại có một ngày nói buồn cho chỉ số IQ của người khác.

Có điều, cậu không ngờ Lộ Hướng Đông đến đây lại không hề hỏi gì, cứ như vô cùng tin tưởng cậu vậy.

Việc này so với ngày trước quả thật đã tiến bộ rất nhiều.

Lộ Hướng Đông lo lắng con trai cảm thấy có gánh nặng liền nói: “Tiểu Triệt, con tập trung thi cho tốt, việc này Du tiên sinh đã nói với nhà trường rồi, không ai có thể làm gì hai đứa đâu, hai đứa đừng nghĩ nhiều.”

“Vâng, con biết rồi.”

Sau khi Lộ Hướng Đông và Du Dực rời khỏi, Lộ Tu Triệt nói với Nhạc Thính Phong: “Ba tớ bây giờ so với ngày trước cứ như biến thành một người khác.”

“Đó là việc tốt mà.”

Lộ Tu Triệt cười ha hả nói: “Đúng đấy, việc tốt, ba tớ như thế này tớ vẫn có chút không nhận ra ông ấy.”

“Vừa nãy ba tớ còn nói với tớ, ông lo lắng cho chỉ số IQ của ba Mã Siêu Kiệt, còn nhắc nhở ông ta rồi, ông ta còn tưởng chú Du là một người bình thường thật, lại còn dám muốn lôi cậu ra xử trảm chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.